Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 3544: xem ra chúng †a phải rút quân rồi




Tình hình trên đỉnh Thánh Sơn trở nên căng thẳng.

Hiện trường giương cung bạt kiếm, bầu không khí vô cùng nặng nề.

Không ai ngờ thiên kiêu hạng nhất lại độc ác quả đoán đến vậy, dám ra tay với người có thân phận như Trần Chiến!

Trận Chiến bị thủng một lỗ nơi ngực, miệng không ngừng nôn ra máu, mắt mở to, nhìn thiên kiêu hạng nhất đứng trước mặt.

Ông ta gắng gượng giơ thanh kiếm gấy trong tay lên, muốn chém về phía thiên kiêu hạng nhất, cố gắng kháng. cự lần cuối, nhưng vết thương quá nặng khiến ông ta không còn bao nhiêu sức lực.

“Thiên kiêu hạng nhất, cậu thật sự định khai chiến với Long Quốc sao?”, Vạn Kình Tùng gào lên, mắt ngấn nước.

“Tôi đã phi thăng thành thần, các ông còn dám xúc phạm tôi? Thần tiên không thể xúc phạm, đạo lý này các ông không hiểu sao? Ông ta dám nói chuyện với tôi như vậy, tôi lấy mạng ông ta thì đã sao? Trừ khi các ông sử dụng vũ khí hạt nhân, nếu không, muốn giết tôi không phải dễ! Tôi nói thật với các ông, hôm nay nếu tôi muốn, hai binh đoàn các ông e rằng không ai có thể đi ra khỏi Thánh Sơn, tôi giết một Trần Chiến thì có là gì?”, thiên kiêu hạng nhất nói, vẻ mặt lạnh lùng. 

 

“Nghe đây, nể tình tôi cũng là người Long Quốc, tôi có thể không giết các ông, hãy mau rút quân khỏi Thánh Sơn. Ngoài ra, tôi còn phải nói chuyện với quản lý cấp cao nhất của các người! Nếu không, dù có phải chiến đấu một trận, tôi cũng không sợ”, thiên kiêu hạng nhất lại quát lên.

Giọng nói tràn đầy sự bá đạo và không thể nghỉ ngờ.

Lúc này, hắn chính là trời, chính là thần!

Ngạo nghễ nhìn đời, coi nhẹ bốn phương.

Người phụ nữ áo đỏ đầy vẻ kích động và sùng bái, nhìn thiên kiêu hạng nhất với ánh mắt nóng bỏng, tim đập điên cuồng.

Đây mới là anh hùng trong lòng cô ta.

Coi thường thiên quân vạn mã, không sợ sơn xuyên ngũ nhạc.

Vạn Kình Tùng nghiến chặt răng.

Nhưng ông ta không hành động lỗ mãng.

Bây giờ thiên kiêu hạng nhất đã phi thăng thành công, quả thật những vũ khí trong tay các chiến sĩ này không thể đối kháng với thực lực mà hắn thể hiện ra.

Đại pháo hay máy bay nào đều không lay chuyển được hắn, súng ống e là cũng không thể xuyên thủng da thịt hắn. 

Thất bại rồi!

'Thua một cách triệt để rồi!

Vạn Kình Tùng rất muốn liều một phen, nhưng ông ta không muốn đấu tranh vô nghĩa, hi sinh tính mạng các chiến sĩ của mình một cách vô ích.

Nhưng ông ta chỉ nhìn thấy gương mặt đây mệt mỏi và bất lực của Vạn Kình Tùng.

Đôi mắt đó toát ra sự đau khổ và không cam tâm...

“Tướng Chung, xem ra chúng †a phải rút quân rồi...”.

Vạn Kình Tùng khản giọng nói.