Trần Chiến gầm lên, cũng chẳng buồn nhiều lời của người phụ nữ mặc đồ đỏ nữa, lập tức rút súng ra bắn.
Pằng pằng pằng.
Họng súng phun ra lửa, dường như đang phát tiết sự phẫn nộ của Trần Chiến.
Nhưng dù sao súng đạn cũng không có tác dụng với người phụ nữ mặc đồ đỏ, bắn vào người cô ta chỉ như gãi ngứa.
Trần Chiến thấy thế liên vứt luôn súng đi, rút kiếm ra xông về phía người phụ nữ mặc đồ đỏ.
“Khai chiến!". Vạn Kình Tùng khẽ gầm lên. Chung Chấn vung cánh tay.
Trong chớp mắt, toàn quân bắt đầu tấn công Thánh Sơn.
Đạn pháo bắn về phía người phụ nữ mặc đồ đỏ như mưa.
Cô ta lập tức huy động cương khí che chở toàn thân.
Nhưng đạn pháo quá dày đặc và hung hãn, dường như có thể san bằng cả ngọn núi.
Người phụ nữ mặc đồ đỏ cảm giác có chút không cầm cự nổi.
“Chết tiệt!”
Cô ta cắn răng, vẻ mặt giận dữ.
Tuy quân đội Long Tổ đã bị diệt sạch, nhưng vẫn gây không ít tổn thương cho cô ta, nhất là khí lực. Khí lực của cô ta bị hao tổn quá nhiều, bây giờ đối mặt với hỏa lực dày đặc như vậy, e là không cầm cự được quá lâu.
“Chắc không phải Lục Dã và quân Nam Cảnh điều toàn bộ chủ lực đến đây đấy chứ? Lũ khốn kiếp này, chẳng lẽ bọn chúng thực sự muốn san bằng Thánh Sơn?”.
Người phụ nữ mặc đồ đỏ thầm nghĩ, sau đó dứt khoát rút lui, để đám huyết nhân xông tới.
Nhưng dù sao cô ta cũng đánh giá thấp uy lực của hai quân đoàn.
Tuy huyết nhân mình đồng da sắt, đao thương bất nhập, nhưng với hỏa lực mạnh mẽ, cho dù không thể bắn cho bọn chúng tan xác thì cũng khiến bọn chúng không thể tiến về phía trước được nữa.
Đội quân huyết nhân bị ép ở dưới chân núi, không thể lên trên được.
“Cái gì?”.
Người phụ nữ mặc đồ đỏ biến sắc.
“Đại nhân, cứ tiếp tục thế này thì chỉ e bọn chúng sẽ đánh lên Thánh Sơn mất!”.
Người ở bên cạnh cuống lên, vội bước tới nói.
Ánh mắt của người phụ nữ mặc đồ đỏ lóe lên, trầm giọng nói: “Kéo tất cả những người còn lại vào huyết trận biến đổi!".
“Hả?”, Người kia tỏ vẻ kinh hãi.
“Không nghe thấy tôi nói gì sao? Mau làm đi!", người phụ nữ mặc đồ đỏ khẽ quát.
“Đại nhân, những người còn lại đều là lãnh đạo cấp cao của Thánh Sơn chúng ta, ai nấy đều có công huân lớn lao, chiến công hiển hách với Thánh Sơn! Nếu biến đổi cả bọn họ, một khi thiên kiêu xuất quan mà trách tội thì phải làm sao?”, người kia run rẩy nói.
“Trách tội?”.
Người phụ nữ mặc đồ đỏ ngoảnh phắt lại, túm lấy cổ áo người kia, gầm lên: “Tất cả các anh trong mắt thiên kiêu hạng nhất chỉ là một công cụ, một quân cờ! Các anh ở Thánh Sơn cũng chỉ để giúp thiên kiêu phi thăng, bây giờ tất cả mọi thứ đều lấy việc phi thăng của thiên kiêu làm chính, nếu thiên kiêu không thể phi thăng thì tất cả đều phải chết! Rõ chưa?”.
Người kia trợn tròn hai mắt, run rẩy nhìn người phụ nữ mặc đồ đỏ, thấy đôi mắt đỏ ngầu của cô ta thì sao dám cãi lời, vội đáp: “Vâng! Vâng! Đại nhân, tôi... tôi đi sắp xếp ngay đây, tôi đi sắp xếp ngay đây..."
“CútI”.
Gã tâm phúc ôm quyền rồi xoay người rời đi.
Người phụ nữ mặc đồ đỏ biết, hành động của cô ta sẽ bị tất cả mọi người phản đối.
Nhưng cô ta không quan tâm.
Chỉ cần thiên kiêu hạng nhất phi thăng thành công thì có thể hi sinh mọi thứ.