Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 3521: Chúng ta trơ mắt ra nhìn sao




Sóng máu tràn ra xung quanh.

Các chiến sĩ đều tỏ vẻ kinh ngạc, vội vàng dựng tuyến phòng ngự định chống lại.

Nhưng khi sóng máu vỗ mạnh vào người bọn họ, bọn họ mới phát hiện đây chỉ là sóng khí bản ra khi đối phương vận khí, không có tính sát thương thực chất.

"Hú hồn hú vía!".

"Mọi người đừng sợ, bọn họ đang hư trương thanh thế thôi!".

Mọi người phản ứng lại, nhao nhao nói.

Hư trương thanh thế?

Nhưng có người lại không nghĩ vậy, luồng khí tức này đầy mùi máu tanh, hơn nữa sức mạnh ẩn chứa bên trong cực kỳ lạnh lẽo.

"Đại nhân, không đúng lắm!".

Đúng lúc này, có người nhỏ giọng kêu lên với Trương Quân.

Trương Quân cũng cảm thấy không ổn.

Ông ta nhận ra, những người này đều là chủ lực lúc trước đã rút vào Thánh Sơn.

Theo lý mà nói, lực lượng chính của Thánh Sơn đã không còn là đối thủ của quân đội Long Tổ và thế tộc Bách Gia, tại sao bọn họ lại tề tựu ở đây? Tại sao không dựa vào cơ quan ở trong Thánh Sơn tiếp tục đánh với đám người Trương Quân?

Trương Quân biết, nhiệm vụ hiện giờ của Thánh Sơn là kéo dài thời gian, đảm bảo cho thiên kiêu hạng nhất có thể phi thăng thành công.

Chỉ cần phi thăng thành công, thì những người ở đây sẽ không còn là vấn đề nữa. Đứng trước thiên kiêu hạng nhất đã phi thăng thành công, dù số lượng người nhiều

hơn nữa cũng chẳng là cái thá gì.

Nhưng bọn họ không muốn phòng ngự nữa, mà lựa chọn chặn lại ở lưng chừng núi.

Thật là kỳ lạt Cộng thêm khí huyết toàn thân, ánh mắt của những người này giống như ác ma, khí tức và vẻ mặt đều cực kỳ khác thường.

"Lập tức dừng lại! Không có mệnh lệnh của tôi, không được tự ý xuất kích!".

Trương Quân lớn tiếng kêu lên. "Dừng lại!". "Không được tự ý xuất kích!".

Người của quân đội Long Tổ lập tức dừng bước,  đứng yên tại chỗ đợi lệnh, nhìn những bóng người đỏ như máu ở lưng núi với vẻ cảnh giác.

Nhưng người của thế tộc Bách Gia lại cảm thấy vô cùng khó hiểu.

"Trương Quân đại nhân, sao lại dừng tấn công? Đám người đó như tên đã hết đà, bây giờ là thời cơ tốt nhất để gỉải quyết bọn chúng! Lúc này không ra tay thì còn chờ:úc nào?", một người phụ trách của thế tộc vội vàng đi tới, cuống quýt nói với Trương Quân.

"Tôi cảm thấy có sự bất thường, những người này có vấn đề! Có vấn đề rất lớn! Tôi lo quanh đây có cạm bẫy gì đó mà chúng ta không ngờ tới, tôi phải điều tra và thăm dò trước đã rồi mới có thể hành động!", Trương Quân trầm giọng nói.

"Trương Quân đại nhân, kẻ địch đang ở ngay trước mắt, búng ngón tay là giết được, mà ông lại sợ hãi dừng bước, nếu để lỡ thời cơ thì sẽ làm hỏng việc, ông ăn nói với Long Quốc thế nào?", người phụ trách kia có chút tức. giận, lập tức chỉ trích Trương Quân.

"Tôi phải chịu trách nhiệm với tính mạng của từng chiến sĩ, cũng phải chịu trách nhiệm với chiến sự này, lỗ mãng không phải là dũng cảm! Tôi phải nhìn nhận tất cả sự việc một cách lý trí!", Trương Quân trầm giọng đáp.

"Lý do lý trấu! Tôi thấy ông nhát gan thì có!", người phụ trách kia hừ mũi nói: "Nếu Trương Quân đại nhân không dám ra tay thì được, chúng tôi tự làm! Các anh em, xông lên với tôi, đuổi cùng giết tận đám người Thánh Sơn, trả thù cho người thân của chúng tai". "Giết!".


Mọi người hô hào xông về phía sườn núi.

"Đội trưởng, làm sao đây? Chúng ta trơ mắt ra nhìn sao?".

Các phó tướng ở bên này cuống lên, vội vàng nhìn về phía Trương Quân.