Thiên kiêu hạng nhất vẫn không mở mắt mà tiếp tục. ngồi xếp bằng, nhưng giọng nói trở nên lạnh nhạt hơn: "Thế cô đã điều tra được gì chưa?".
"Tạm thời không có gì khác thường".
"Cả võ trường này có kết giới khí kình do chính tay tôi hạ bao trùm, sao cô vào đây được?".
"Phía Tây Bắc có một lỗ hổng, chính vì vậy tôi mới vào để kiểm tra", người phụ nữ mặc đồ đỏ vội đáp.
"Vậy sao?".
Thiên kiêu hạng nhất chậm rãi mở mắt ra, lạnh lùng nhìn cô ta: "Vậy cô có nhớ những lời tôi đã nói trước đó không?".
Toàn thân người phụ nữ mặc đồ đỏ run lên, có chút kinh ngạc nhìn thiên kiêu hạng nhất, một lúc lâu sau mới nhỏ giọng đáp: "Tất nhiên là Thành Mị nhớ ạ, chủ thượng nói không có sự cho phép của chủ thượng thì không ai được phép vào".
"Vậy cô coi lời tôi nói như gió thoảng bên tai sao?".
"Thành Mị không dám ạ".
Người phụ nữ mặc đồ đỏ vội quỳ xuống, nhỏ giọng kêu lên: "Thành Mị chỉ lo xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nên vào trong kiểm tra, xin chủ thượng minh xét, Thành Mị tuyệt đối không dám hai lòng"
Cô ta biết thiên kiêu hạng nhất đã sinh lòng bất mãn.
"Cút!".
Nhưng thiên kiêu hạng nhất lại thốt ra một từ chói tai như vậy.
"Chủ thượng...", người phụ nữ mặc đồ đỏ ngẩng đầu lên, miệng há ra.
"Nghe đây, nếu còn có lần sau, chưa có sự cho phép. của tôi mà tiến vào thì giết không tha!", thiên kiêu hạng nhất khẽ gầm lên.
Người phụ nữ mặc đồ đỏ chần chừ một lát, chỉ đành nhỏ giọng đáp: "Vâng".
Dứt lời, cô ta liền đứng lên, xoay người vội vã rời đi.
Thiên kiêu hạng nhất đanh mắt nhìn người phụ nữ mặc đồ đỏ rời đi, ánh mắt nóng rực đó khiến cô ta vô cùng khó chịu.
Cô ta biết giờ phút này, thiên kiêu hạng nhất đã không còn tin tưởng cô ta nữa.
Dù sao đây cũng là thời khắc quan trọng nhất trong đời của thiên kiêu hạng nhất, người phụ nữ mặc đồ đỏ bất ngờ xông vào đã giẫm phải điểm yếu của anh ta, sao anh ta có thể không nổi giận cho được?
Sắc mặt của người phụ nữ mặc đồ đỏ vô cùng khó coi, có chút chật vật ra khỏi cửa võ trường.
Nhưng cô ta vừa bước ra ngoài đã cảm thấy không đúng.
Cô ta ngước mắt lên, nhìn về phía mé bên phải cánh cửa võ trường.
Các kiến trúc bên ngoài võ trường không hề bị hủy hoại, mé bên phải là cửa hiến tế của võ trường, chính vì có sự tồn tại của cửa hiến tế, nên năng lượng ở vị trí địa lý của võ trường mới có thể được phát ra, trở thành nơi phi thăng.
Nhưng không biết tại sao, cô ta cảm giác dao động năng lượng ở cửa hiến tế kia rất cổ quái.
Dao động năng lượng ở những nơi khác giống như: cơn sóng, đợt này nối đợt kia, vô cùng bình ổn.
Nhưng năng lượng ở cửa hiến tế lúc có lúc không.
Rất khác thường.
Theo lý mà nói, dao động năng lượng trong cửa hiến tế phải nhiều hơn, mạnh hơn mới phải chứ, tại sao lại như vậy?
Ánh mắt của người phụ nữ mặc đồ đỏ đanh lại, bước từng bước về phía đó.
Giọng nói lạnh lùng băng giá của thiên kiêu hạng nhất vang lên.
Sắc mặt của người phụ nữ mặc đồ đỏ trắng bệch, ngây người nhìn về phía phát ra âm thanh. Sau một lúc lâu, cô ta hít sâu một hơi, cúi đầu rời khỏi võ trường.
Cô ta không biết, khoảnh khắc cô ta rời đi, một ánh mắt ở trong cửa hiến tế liền lia tới...
.