Lâm Chính sững lại, cầm điện thoại hồi lâu không nói nên lời.
Mặc dù Tô Nhu chỉ nói có vỏn vẹn mấy chữ nhưng trong lời nói bộc lộ đây sự kiên định và quyết tâm.
Ly hôn? Đó là chuyện không thể nào.
Lâm Chính hít sâu một hơi, sau đó mở lời: "Tiểu Nhu, anh chỉ là người chồng phải tới nhà em ở rể, chẳng có ưu điểm nào hết. Ngoài kia có nhiều người tài giỏi hơn anh nhiều, hơn nữa lần này có thể anh sẽ không quay về nữa, sao em phải..."
"Im miệng!" Tô Nhu quát lên rồi cắt lời anh.
"Lâm Chính, anh nói đủ chưa! Ly hôn là chuyện không thể! Anh coi Tô Nhu này là cái gì? Anh muốn ly hôn là ly hôn sao! Em nói cho anh biết, em không biết có chuyện gì xảy ra! Bất luận anh gặp khó khăn gì, nhưng đó cũng không thể là lý do để anh đòi ly hôn! Huống hồ, nếu anh không quay về thì em phải tìm người đàn ông khác mới sống được sao?"
Tô Nhu giận dữ hét lên, giọng nói đã có chút nghẹn ngào.
"Tiểu Nhu..."
"Anh đừng nói nữa!", Tô Nhu lại ngắt lời anh, nghiến răng nói: "Lâm Chính, anh nghe đây, cho dù chúng ta có gặp phải đại hoạ, cũng không được phép tuỳ tiện bỏ rơi người kia. Em là vợ anh, từ ngày chúng ta ký giấy chứng nhận kết hôn đã vậy rồi! Em biết anh muốn tốt cho em nên mới làm vậy. Nhưng tốt kiểu như vậy em không cần! Giờ em về Giang Thành, đi tìm anh! Có chuyện gì chúng †a cùng nhau đối mặt!"
Nói rồi, cô cúp điện thoại luôn.
Lâm Chính lặng lẽ nhìn chiếc điện thoại, sau đó bất giác mỉm cười.
Có được người vợ như vậy thì người làm chồng như anh còn mong gì hơn nữa?
Có điều, anh không thể để Tô Nhu lao vào nguy hiểm.
"Em muốn về thì về đi. Có điều, anh sẽ không còn ở đây nữa".
Anh lẩm bẩm một mình, sau đó cất điện thoại đi. Cốc cốc cốc.
Có tiếng gõ cửa, sau đó giọng khàn khàn của Mã Hải vang lên:
"Chủ tịch Lâm, xe đã chuẩn bị xong rồi".
"Được".
Lâm Chính gật đầu rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Rất nhanh sau, một chiếc xe màu đen đi ra khỏi Giang Thành.
Lúc này, trên một chiếc phi cơ cất cánh từ Giang Thành, Trần Chiến sắc mặt tối sầm lại gọi điện thoại.
Một lúc sau đầu dây bên kia bắt máy, là Vạn Kình Tùng.
"Tướng Trần, tôi biết chuyện rồi. Tạ kích động, cứ nghe lệnh đi làm nhiệm vụ trước đã, đừng để kẻ khác nắm được sơ hở!", Vạn Kình Tùng trâm giọng nói.
"Tướng Vạn... hiện giờ bên phía Thánh Sơn thời gian gấp rút. Hai người bị điều đi không nói, đến tôi cũng bị điều đi. Nếu chỉ dựa vào Lâm thần y thì sao đối chọi lại được với bọn chúng? Một khi thiên kiêu hạng nhất đạt được mục đích, chúng ta coi như xong!", Trần Chiến nghiến răng, siết chặt nắm đấm.
"Tôi biết, tướng Trần, cậu đừng nóng, giờ tôi lập tức. đi gặp người đó để nói rõ tình hình. Người của thiên kiêu hạng nhất ở đây không phải người tầm thường, chắc cậu cũng đã biết là ai. Có người đó, chúng ta sẽ rất khó hành động, nhưng tôi đoán ông ta cũng không trụ nổi bao lâu nữa, tôi nghĩ cùng lắm là một tiếng nữa chúng ta sẽ nhận được lệnh quay lại Thánh Sơn. Cậu không cần đi về phía Tây Bắc làm gì, cứ thẳng tiến Thánh Sơn đi! Tôi cũng sẽ dẫn quân tinh nhuệ Nam Cảnh đến đó!", Vạn Kình Tùng đáp.
"Đúng vậy!"
"Việc này...việc này sao có thể điều động được? Ba quân đoàn kia ở xa làm sao có thể điều động tới đây chứ? Hơn nữa quân đoàn Long Huyền trấn thủ Giang Thành trong trường hợp có kẻ gây rối. Nếu cứ điều động đi như vậy thì Giang Thành phải làm sao? Lâm thần y và những người kia phải làm sao?", Trần Chiến vội hỏi.
"Yên tâm, tướng Trần, tôi đã có kế hoạch chu toàn, phía Giang Thành cậu không cần lo lắng. Còn ba quân đoàn kia giờ đã xuất phát về phía Thánh Sơn rồi. Giờ nhiệm vụ hàng đầu là đánh dẹp tổ chức phản động này, đập nát âm mưu và tham vọng của thiên kiêu hạng nhất!", Vạn Kình Tùng nghiêm giọng.
Trần Chiến trong lòng vô cùng kích động, lập tức đáp: "Được!"