Sau khi rời khỏi học viện Huyền Y Phái đổ nát, Trần Chiến lập tức bắt tay tiến hành kế hoạch.
Sau khi xong việc, một binh lính vội vã chạy tới.
"Tướng Trần, Tân lệnh trưởng tới, ông ấy đang ở tổng bộ quân đoàn Long Huyền chờ, mời tướng Trần tới đó một chuyến", người lính cúi người nói.
"Cái gì? Tân Định? Ông ta đến làm gì?"
Trần Chiến cau mày lại, nhưng rồi cũng gật đầu đáp: "Sắp xếp xe, giờ tôi qua".
"Vâng".
Chỉ một lát sau, Trần Chiến đã ngồi trên xe chuyên dụng của quân đội Long Tổ đi về phía tổng bộ quân đoàn Long Huyền.
Quân đội Long Tổ đang hành quân về phía Thánh Sơn nên an nguy của Giang Thành lúc này giao lại cho quân đoàn Long Huyền phụ trách.
Nhưng khi đến nơi, Trần Chiến mới nhận ra quân đoàn trưởng Chu Huyền Long và những lãnh đạo cấp.
cao khác của quân đoàn đều ở trong phòng họp.
Ở trung tâm phòng họp có một người đàn ông đeo kính gọng vàng, mặc vest chỉn chu.
Người này cao gầy, đầu hơi hói nhưng gương mặt sáng sủa, ăn vận cũng rất chỉnh tề.
Ông ta đang ngồi xem máy tính bảng, uống cà phê trông vô cùng nhàn nhã.
"Lệnh trưởng Tân, ngọn gió nào đưa ông tới đây?"
Trần Chiến nhanh chóng rảo bước về phía đó, cất tiếng hỏi.
"Tướng Trần!"
Chu Huyền Long và những người khác vội vã chào hỏi.
"Ừm".
Trần Chiến gật đầu, mắt không rời người đàn ông ngồi giữa.
“Tướng Trần, đã lâu không gặp, dạo này vẫn tốt chứ?”
Người đàn ông mỉm cười đứng dậy, vươn tay ra bắt.
Trần Chiến bắt tay nhưng vẻ mặt âm trầm: “Lệnh trưởng Tân, ông tìm tôi có việc gì?”
“À, tôi vừa nhận được tin vùng Tây Bắc có một số phần tử Võ Đạo bất hợp pháp đang nổi loạn, số lượng khoảng một nghìn người. Bọn họ đều là cao thủ, không dễ đối phó. Cho nên tôi tới đây để thông báo cho ông dẫn quân đội Long Tổ đến đó duy trì trật tự, bắt những phần tử đó về quy án”, Tân Định cười nói.
Trân Chiến mặt sa sâm lại đáp: “Tôi sẽ phái một nhánh do Trương Quân lãnh đạo tới đó”.
“Vậy e là không được, bên trên chỉ thị ông phải đích thân đi”, Tân Định cười đáp.
“Cái gì?”, Trân Chiến sững lại, lông mày cau chặt: “Ở đây tôi còn có chuyện quan trọng hơn, không đi được!”
“Vậy chỉ sợ là không được, tôi tới tận đây là để điều ông đích thân ra trận. Dù gì đây cũng là ý của cấp trên, nghĩa vụ của binh lính là tuân lệnh. Tướng Trần biết rõ đạo lý này phải không?”, Tân Định nhìn Trần Chiến thản nhiên đáp.
Trần Chiến siết chặt nắm đấm không đáp lời. Ông ta nhìn Tân Định một hồi lâu rồi đột nhiên quay lưng, đi ra khỏi phòng họp.
“Nhớ xuất phát ngay lập tức! Việc rất gấp, một phút cũng không thể chậm trễ, mong tướng Trần nhớ rõ!”, Tân Định mỉm cười nói lớn.