Lâm Chính liên tục lùi lại, khí huyết trong cơ thể dâng tràn, khí kình toàn thân thoáng có chút tan rã.
Lần này Lâm Chính đã thua.
Chung Chấn và Trần Chiến căng thẳng, lập tức ra hiệu cho cao thủ ở hai bên.
Các cao thủ chờ đợi thời cơ tấn công. “Đừng hành động lỗ mãng!”. Lúc này, Vạn Kình Tùng khẽ nói.
“Tướng Vạn..”, Chung Chấn nhìn về phía Vạn Kình Tùng.
“Đừng vội, tướng Lâm vẫn có thể tiếp tục chiến đấu”, Vạn Kình Tùng nói.
Mọi người căng thẳng, không tiếp tục hành động nữa.
Nhưng nhìn tình trạng Lâm Chính hiện nay, tiếp tục chiến đấu e là cũng không có kết quả.
“Chẳng ra làm sao!”.
Thiên kiêu hạng nhất lắc đầu, trong mắt toát lên vẻ khinh thường, cũng chẳng muốn kéo dài thêm nữa. Anh †a cất bước nhảy vọt lên, giống như dịch chuyển tức thời về phía Lâm Chính.
Ảo ảnh cuồng bạo nâng cao thanh kiếm khổng lồ, chém xuống đỉnh đầu.
Nhát kiếm này đủ để đánh nứt mặt đất bao la.
Kỳ Lân sứt mẻ hoàn toàn không thể đỡ được nhát kiếm này.
Thiên kiêu hạng nhất đang định giải quyết trận chiến bằng nhát kiếm này.
Anh ta hiểu không nên tiêu hao quá nhiều sức lực trên người Lâm Chính. Nếu không, một khi anh ta kiệt sức, cao thủ ở xung quanh gây khó dễ thì mọc cánh cũng khó bay.
Do đó, trận chiến này anh ta phải tốc chiến tốc thắng.
Ngay khoảnh khắc nhát kiếm đó chém xuống.
Gào!
Kỳ Lân sứt mẻ đột nhiên phát ra tiếng rống vang trời, sau đó cả cơ thể Kỳ Lân trở nên đỏ rực, một luồng sức mạnh tàn bạo tăng vọt trong cơ thể Kỳ Lân.
“Tự nổ?”.
Thiên kiêu hạng nhất kinh ngạc nhìn về phía Lâm Chính.
Gương mặt Lâm Chính đầy vẻ dữ tợn, nhìn anh ta chằm chằm.
“Thần y Lâm! Anh điên rồi sao?”, thiên kiêu hạng nhất hét lên.
Khi Lâm Chính đến gần anh ta.
Ầm!
Một vụ nổ long trời lở đất xảy ra ngay trong học viện Huyền Y Phái...