Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 3472: xuống núi




Cốc cốc cốc! Cốc cốc cốc!

Tiếng gõ cửa dồn dập vang lên.

Liễu Như Thi vừa thở phào nhẹ nhõm giờ nghe thấy âm thanh này là lập tức đứng bật dậy.

Vì Lâm Chính bận luyện đan nên gọi cả Liễu Như Thi đến học viện Huyền Y Phái giúp đỡ.

Bốn người họ ở trong phòng luyện đan nguyên ngày, bận đến nỗi thở không ra hơi.

Thẩm Niên Hoa và Bạch Nan Ly đã mệt đến nỗi lăn j_ ra ngủ.

Còn Liễu Như Thi vẫn còn tỉnh táo hơn họ.

Về Lâm Chính, anh vẫn đang luyện Bát Hoang Đan ở trước lò luyện.

Có đủ ngân sách rồi, Từ Chính cũng vô cùng bận rộn.

Hiện giờ toàn bộ học viện Huyền Y Phái đều làm việc. ở cường độ cao.

"Lâm thần y...", Liễu Như Thi liếc nhìn cánh cửa rồi gọi một tiếng.

"Tôi đã dặn Từ Thiên rồi, nếu không phải chuyện cực. kỳ quan trọng thì không ai được tới làm phiền. Có lẽ xảy ra chuyện rồi, cô ra mở cửa xem", Lâm Chính nhìn   ngọn lửa dưới đáy lò luyện không rời mắt, đáp.

Liễu Như Thi gật đầu, nhanh chóng rảo bước về phía cửa.

Cửa vừa mở ra, Từ Thiên lập tức lao vào như một cơn lốc.

"Chủ tịch Lâm, không hay rồi! Có biến lớn rồi!", Từ Thiên hoảng hốt nói.

E "Có chuyện gì vậy?", Lâm Chính quay đầu sang, cau ị mày hỏi.

"Chủ tịch Lâm! Vừa lúc nấy Trần Chiến của quân đội Long Tổ đã dẫn theo đội hộ vệ của mình vào Giang Thành rồi!", Từ Thiên run rẩy nói.

"Chắc là đến vì Bát Hoang Đan thôi, có gì đâu mà phải ngạc nhiên vậy?", Lâm Chính bình thản đáp.

"Nhưng... sau đó còn rất nhiều lãnh đạo quân đội cấp cao nữa đến! Đại soái Chung Chấn của quân Lục Dã, Vạn Kình Tùng của quân đội Nam Kinh cũng đến! Bọn họ. đều vào Giang Thành, hơn nữa còn đang tới học viện Huyền Y Phái!", Từ Thiên hoảng hốt nói, trên trán đã toát mồ hôi.

"Hả?"

Lâm Chính hơi sững lại. 

Quân đội Lục Dã và Nam Kinh cũng tới sao? Điều này anh cũng không ngờ.

"Xem ra Trần Chiến không kín miệng, để lộ thông tin ra ngoài rồi", Lâm Chính lắc đầu.

"Chủ tịch Lâm, vậy...vậy phải làm thế nào đây? Miếu nhỏ thì làm sao có chỗ cho nhiều Phật sống thế này!", 'Từ Thiên răng đánh vào nhau cầm cập.

Ông ta rất sợ những người này.

Vì hồi trẻ ông ta từng lăn lội giới giang hồ để mưu sinh, mặc dù giờ đã hoàn lương nhưng cảm giác sợ hãi đối với "người nhà nước" vẫn chưa biến mất.

"Không phải lo, cứ lấy rượu ngon thịt ngon ra tiếp, họ chỉ đang chờ tôi thôi. Hơn nữa, Trần Chiến sẽ tự lo liệu những người này! Cứ sinh hoạt bình thường", Lâm Chính bình thản đáp.

"Việc này..."

"Đi đi, sắp xếp chỗ ăn ở cho họI"

"Được rồi..."

Từ Thiên gật đầu, vẻ mặt lo lắng rời khỏi phòng luyện đan.

Liễu Như Thi thấy vậy vẻ mặt đầy nghỉ hoặc. 

"Chủ tịch Lâm, tôi vừa nhận được điện thoại, là từ phía Thánh Sơn...", Từ Thiên trầm giọng nói.

Vẻ mặt Lâm Chính lập tức nghiêm lại, trầm giọng hỏi: "Cuộc điện thoại đó nói gì?"

“Thiên kiêu hạng nhất...xuống núi rồi!"