“Cái gì? 100 tỷ tệ? Chủ tịch Lâm, cậu điên rồi. Trước mắt Dương Hoa lấy đâu ra nhiều tiền như thế chứ?”
Mã Hải biết tiên Lâm Chính đang chuẩn bị đầu tư một số tiền lớn vào phòng nghiên cứu của Từ Chính thì sợ tới mức từ bàn làm việc ngã trượt xuống đất.
“Ông yên tâm, tôi sẽ không dùng tiền của công ty đâu. Một trăm tỷ tệ này tôi tự bỏ ra.
Lâm Chính ngồi trong phòng luyện đan vừa nhìn lò luyện trước mặt vừa cầm điện thoại nói chuyện.
“Cậu tự bỏ ra sao?”, Mã Hải giật mình, đầu óc có phần không kịp xoay. Ông ta nói: “Chủ tịch Lâm, từ khi nào mà cậu có nhiều tiền như vậy chứ?”
“Giờ không có nhưng sẽ nhanh có thôi”
“Chủ tịch Lâm...tôi không hiểu ý của cậu.
“Thế này đi, ông giúp tôi gọi điện cho Trương Quân, nói cho ông ta biết sau ba tiếng nữa tôi sẽ đợi ông ta ở phòng họp của Dương Hoa, mời ông ta nhất định phải có mặt”.
“Trương Quân? Người của đội Long Tổ đó hả?”
“Đúng vậy”.
“Được chủ tịch Lâm, tôi sẽ gọi điện cho ông ta ngay”.
Mã Hải không biết Lâm Chính đang làm gì nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo. Sau khi tắt máy, Lâm Chính lập tức gọi Bạch Nan Ly và Thẩm Niên Hoa tới.
“Giờ cần luyện một loại đan dược. Hai người giúp tôi, phải luyện được trong vòng 3 giờ đồng hồng. Rõ chưa?”
“Được!”, hai người vội vàng gật đầu. Thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh thì họ lập tức làm việc.
Sau khi nhận được điện thoại của Mã Hải, Trương Quân không dám do dự.
Ông ta khá tôn trọng thần y Lâm của Giang Thành vì dù sao nếu lần này không có anh, ông ta đã mất mạng từ lâu rồi. Vì vậy sau ba tiếng đồng hồ, một mình Trương Quân đã tới tổng bộ của Dương Hoa. Dưới sự dẫn dắt của Mã Hải, ông ta bước vào phòng làm việc.
“Đội trưởng Trương đợi một chút. Chủ tịch Lâm sắp tới rồi", Mã Hải mỉm cười, rót trà cho Trương Quân”.
“Mã Tổng khách sáo rồi. Thân phận của thần y Lâm không hề tầm thường. Theo lý mà nói, cậu ta cũng thuộc cấp trên của tôi. Tôi đợi là điều đương nhiên”, Trương Quân đáp lời.
Trương Quân biết về thân phận long soái của Lâm Chính. Dù anh có chấp nhận hay không thì cũng đều là cấp trên của Trương Quân.
Ba tiếng đồng hồ sau, Lâm Chính thở hồng hộc bước. vào phòng họp.
“Tướng Lâm”, Trương Quân lập tức đứng dậy, hành lễ kiểu quân nhân.
“Đội trưởng Trương đừng khách sáo. Mau ngồi xuống đi”, Lâm Chính thở không ra hơi, vội vàng ngồi xuống không chút khách khí.
Trương Quân cảm thấy hơi kỳ lạ.
“Chủ tịch Lâm cậu làm sao vậy?”, Mã Hải vội bưng trà tới, hỏi bằng vẻ kỳ lạ.
“Không có gì, chỉ là hơi mệt”, Lâm Chính thở hổn hển. Hai người còn lại không hiểu nhưng cũng không hỏi nhiều.
“Tướng Lâm, cậu gọi tôi tới có gì dặn dò không?”, Trương Quân lên tiếng.
“Lời của ông, ông ta có tin không?”
“Điều này...tướng Lâm, cậu có gì cứ nói thẳng, vòng vo quá tôi bị mơ hồ”, Trương Quân không hiểu lắm ý của Lâm Chính nên nói thẳng.
Lâm Chính không nói thêm gì chỉ lấy ra một chiếc hộp nhỏ đặt lên bàn.