Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 3459: Sinh tử đối với tôi mà nói cũng chỉ trong một thoáng suy nghĩ




Người xung quanh nghe Lâm Chính nói cũng sửng sốt.

Người này lấy những mảnh thi thể này làm gì?

“Cậu có thể nói cho tôi biết lý do không?”, Trương Quân quay lại kỳ lạ hỏi.

“Vậy ông Trương Quân đưa những thi thể này về làm gì?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.

“Đương nhiên là khám nghiệm thi thể, đồng thời giám định thân phận. Mặc dù những thi thể này đều đã nổ thành mảnh vụn, nhưng cậu nên tin vào khoa học hiện nay, muốn kiểm tra thân phận của bọn họ không hề khớ”, Trương Quân nói.

“Kiểm tra được thân phận của bọn họ đương nhiên không khó, nhưng vấn đề là ông tra ra thân phận của họ thì có tác dụng gì? Tôi nghĩ bọn họ bị bắt cũng có nguyên nhân, chỉ điều tra thân phận của bọn họ thôi thì e là không tóm được kẻ đứng đằng sau”, Lâm Chính bình Tĩnh nói.

Đây chính là chỗ đau đầu của Trương Quân.

Mặc dù Lâm Chính đã nói rất uyển chuyển, nhưng Trương Quân hiểu được ý anh.

Những người này chỉ là cừu thế mạng của thiên kiêu hạng nhất. Nếu bọn họ bị kéo làm cừu thế mạng thì chắc. chắn thân phận sẽ không có liên quan gì đến thiên kiêu hạng nhất. Khả năng cao thân phận ở bên ngoài của bọn họ không phải người của Thánh Sơn, cho nên điều tra bọn họ là ai cũng vô ích, dù sao bọn họ cũng đã không mở miệng được nữa.

“Vậy cậu lấy những mảnh xác này về làm gì?”, Trương Quân nói ra thắc mắc trong lòng.

Lâm Chính không vội trả lời mà đi tới trước những mảnh thi thể còn có thể coi là to, xem xét chúng một lúc, sau đó thản nhiên nói: “Tôi có thể cứu sống bọn họ”.

“Cái gì?”. Tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Ngay cả thiên kiêu hạng nhất cũng không khỏi dao. động ánh mắt.

“Anh đừng có khoác lác nữa được không, những người này đã nổ tung thành mảnh vụn, làm sao anh cứu sống được? Anh đang ngại bầu không khí qua nặng nề quá nên chọc mọi người cười sao? Tôi không cảm thấy trò đùa của anh buồn cười lắm đâu!", người lúc trước bị Thái Bình An đánh cười nhạt lên tiếng.

Lâm Chính lại khế cười, nói thẳng: “Con người tôi chưa bao giờ khoác lác”.

“Chậc, ai mà không biết khoác lác, lại còn cứu sống người chết? Anh là ai mà lợi hại thế?”, người kia khinh thường nói.

Lâm Chính còn chưa lên tiếng, thiên kiêu hạng nhất   đã nói: “Đây có lẽ là thần y Lâm ở Giang Thành nổi tiếng khắp Long Quốc!”.

“Cái gì? Anh ta chính là thần y Lâm?”. “Thần y Lâm lại đến Thánh Sơn?”. Người của Thánh Sơn ở đây đều căng thẳng.

Nếu là một tháng trước, bọn họ chắc chắn sẽ khit mũi khinh thường thần y Lâm gì đó ở Giang Thành, không coi ra gì.

Nhưng không lâu trước đây, Thánh Sơn Thất Thần 'Tướng đã chết trong tay anh, khiến Thánh Sơn chao đảo, bây giờ không còn ai dám coi thường anh nữa.

Mọi người vô cùng chấn động, tất cả mở to mắt nhìn Lâm Chính.

“Hóa ra là long... thần y Lâm ở Giang Thành, ngưỡng mộ đã lâu!”.

Trương Quân suýt chút nữa gọi tên chức vụ của Lâm Chính, nhưng thấy Lâm Chính ra hiệu thì lập tức đổi lời, cúi người cười nói.

“Ông Trương Quân không cần phải khách sáo, giúp tôi thu dọn một chút, tôi sẽ mang tất cả thi thể này về Giang Thành”, Lâm Chính nói.


“Thần y Lâm, anh... anh thật sự có thể cứu sống những thi thể này?”, người của Thánh Sơn lúc nấy run giọng, vội vàng hỏi.

“Thế nào? Anh đang nghi ngờ y thuật của tôi sao?”.

Lâm Chính quay đầu lại, lạnh lùng nhìn người đó: “Anh có từng nghe tới tôi chưa? Anh có hiểu về tôi không? Sinh tử đối với tôi mà nói cũng chỉ trong một thoáng suy nghĩ! Anh có hiểu biết về y thuật của tôi không?”.

Người đó sửng sốt, ngạc nhiên nhìn Lâm Chính, một lúc lâu sau không nói nên lời.