Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 3457: tôi chịu được!




“Đám ác nhân này đúng là cực đoan, bị bắt rồi còn tự nổ, xem ra không thể hỏi được điều gì từ bọn họ nữa rồi. Nhưng không sao, Trương Quân đại nhân, chuyện này cứ giao cho tôi, bọn họ đã dám đến Thánh Sơn làm †rò ngang ngược, tôi nhất định sẽ không tha cho bọn họ. Tôi sẽ phái người điều tra chuyện này, nhất định sẽ bắt được kẻ đứng sau!”, thiên kiêu hạng nhất chắp tay sau lưng, đứng nguyên tại chỗ, bình thản nói.

Trương Quân hít sâu một hơi nhìn thiên kiêu hạng nhất, không lên tiếng.

“Khốn nạn! Giả tạo! Rõ ràng mọi chuyện là do anh chủ mưu, vừa rồi cũng là anh dẫn theo đám người này định giết Trương Quân đại nhân và những người khác. Bây giờ anh tùy tiện bắt vài con cừu thế mạng là muốn phủi sạch chuyện này sao? Khốn nạn! Khốn nạn! Súc sinh!", Thái Bình An không kìm chế được gào lên.

“Thái Bình An, cơm có thể ăn bậy, nói không thể nói bậy, anh nói mọi chuyện là do chủ thượng làm, anh có chứng cứ gì không?”, người bên cạnh mỉm cười hỏi.

“Anh..., Thái Bình Anh còn định nói gì đó, nhưng bị người đó cắt ngang.

“Tôi thấy thay vì la lối ở đây chi bằng anh nghĩ xem làm thế nào để tìm được mẹ anh đi!", người đó lại cười nói, ánh mắt đầy sự giễu cợt.

Thái Bình An hít sâu một hơi, mở to mắt, run giọng hỏi: “Các người làm gì mẹ tôi rồi?”. 

“Chúng tôi cũng không biết mẹ anh ở đâu, bà ta bị gì sao chúng tôi biết được?”, người đó nhún vai đáp.

“Khốn nạn!".

Thái Bình An gào lên, vung năm đấm vào mặt người đó.

Năm đấm này vô cùng bình thường, với thực lực người đó chắc chắn có thể tránh được, nhưng hắn ta lại đứng im không động đậy.

Rầm!

Hắn ta bị đấm vào mặt.

“Ối!".

Người đó lập tức giả vờ bị đau, ôm mặt ngã xuống đất.

Thái Bình An còn muốn tiếp tục đánh nhưng bị người bên cạnh can lại.

“Thả tôi ra! Thả tôi ra! Tôi phải đánh chết đám súc vật đó!”, Thái Bình An kích động.

“Đủ rồi!", Trương Quân quát khế, sắc mặt lạnh lùng.

“Thái Bình An, đừng để cảm xúc của anh làm ảnh hưởng lý trí của anh. Anh không đánh chết bọn họ được, ngược lại sẽ chỉ bị bọn họ lợi dụng mà thôi”, Lâm Chính tiến lên, thản nhiên nói. 

Thái Bình An run lên, lửa giận khiến anh ta mất đi lý trí, cũng che mờ hai mắt và tư duy anh ta.

Anh ta tỉnh táo lại, biết mình la lối như vậy cũng chẳng ích gì.

Anh ta không đánh chết được đám người này, ngược lại, nếu không có quân đội Long Tổ ở đây, anh ta đã bị bọn họ giãm nát xương từ lâu.

“Trương Quân đại nhân, người này tùy tiện đánh người trước mặt ông, các ông có cần xử lý không? Nếu không xử lý thì tôi sẽ xử lý theo quy tắc của Thánh Sơn chúng tôi”, lúc này thiên kiêu hạng nhất bình thản lên tiếng.

Trương Quân nhíu mày, hạ giọng nói: “Vụ việc này là tranh chấp dân sự, tuy không thuộc quyền quản lý của chúng tôi nhưng tôi cũng không thể xem như không thấy. Bây giờ hoặc là hai bên hòa giải, hoặc là tôi sẽ đưa hai người đến đồn cảnh sát ở trấn bên ngoài núi, hai người tự chọn”.

“Bỏ đi, không phải chỉ một nằm đấm thôi sao, tôi chịu được!”, người đó khẽ cười.