Âm!
Thái Bình An không kịp đề phòng bị đánh bay ra ngoài.
Anh ta không bị thương gì, lập tức bò dậy.
Trấn Nguyệt Tiên Nhân nằm sõng soài trên đất, dùng tứ chỉ đã cụt di chuyển cơ thể, phóng ra tất cả khí kình trong cơ thể, lao về phía đám người đó.
“Đi...
Bà ta thốt ra tiếng nói khô khốc đầy đau khổ, sau đó dùng khí kình làm vách ngăn, biến nó thành một bức tường khí, ngăn chặn đám người đang đuổi đến.
“Mẹ"
. Thái Bình An gào lên. Trấn Nguyệt Tiên Nhân vẫn không dừng lại.
Bà ta vừa nôn ra máu vừa phóng ra khí kình, đã đến cực hạn.
Hai mắt Thái Bình An như muốn nứt ra, muốn xông tới ngăn mẹ mình lại.
Ngay lúc này, Trấn Nguyệt Tiên Nhân lại nôn ra máu, đánh một luồng khí kình nhẹ nhàng về phía này.
Ẩm!
Thái Bình An bị đánh vào ngực, nhưng không đau, bay ngược ra xa hơn trăm mét, lăn mấy vòng mới dừng lại.
Thái Bình An hoảng loạn bò dậy, nhìn bức tường khí bên đó đã bị người của Thánh Sơn xé ra. Trấn Nguyệt 'Tiên Nhân cũng bị nhiều thủ vệ bao vây, khó mà nhìn thấy bóng dáng.
“Không!”.
Thái Bình An hét lên thảm thiết, chỉ muốn chạy tới liều mạng với đám thủ vệ.
Nhưng anh ta biết nếu mình xông lên thì cũng chỉ chịu chết, vậy thì sẽ phụ cơ hội mà mẹ mình bất chấp mọi thứ ngăn thủ vệ lại.
“Người của Thánh Sơn, tôi khuyên các người tốt nhất đừng làm hại mẹ tôi, nếu không, tôi nhất định sẽ
khiến các người nợ máu phải trả bằng máu!”.
Thái Bình An gào lên một cách dữ tợn đau đớn, quay người chạy xuống núi.
Anh ta biết mình sống thì mới có cơ hội đi cứu mẹ mình.
Bây giờ phải sống sót. Nhất định phải sống sói!
Thái Bình An điên cuồng chạy trốn, không hề dừng chân.
Anh ta biết dưới núi có rất nhiều người của võ đạo đến Thánh Sơn giành công đạo.
Chỉ cần mình có thể gặp được người của võ đạo là có cơ hội sống.
Rầm!
Lúc này, một luồng khí kình bay ra từ đằng sau, đánh mạnh vào lưng Thái Bình An.
Thái Bình An không kịp đề phòng bị đánh nôn ra máu, ngã xuống đất, sau lưng đau đớn giống như bị xé rách, lục phủ ngũ tạng như bị đảo lộn.
Nhưng anh ta không dám nằm lâu trên đất, nghiến răng bò dậy, tiếp tục lết xuống núi.
Lúc này, tốc độ di chuyển của anh ta cực kỳ chậm. Không chạy thoát được nữa!
Thái Bình An mở to mắt, tiếp tục tiến tới phía trước. một cách gian nan, không bỏ cuộc.
Tiếng bước chân hỗn loạn dày đặc càng lúc càng rõ ràng.
Các thủ vệ đều đã đuổi tới. Phải làm sao đây?
Lộp cộp...
Lúc này, ở con đường phía trước đột nhiên xuất hiện vài bóng người.
Thái Bình An mừng rỡ, khó khăn chạy về phía trước, không ngừng hét lên: “Cứu mạng.... Cứu... Mạng...