'Từ Thiên lập tức làm theo những gì Lâm Chính dặn dò. Bắt đầu tung tin đi khắp nơi. Tin tức nhanh chóng được truyền đi khắp Long Quốc.
"Tin mới tin mới, thiên kiêu hạng nhất đã xây dựng một bảo địa có thể khiến người khác phi thăng. Nơi đây được anh ta che mắt bằng một võ trường tu luyện. Tin mới đây...”
“Cái gì? Thiên kiêu hạng nhất xây dựng nơi để phi thăng sao? Thật hả?”
“Thứ đó mà cũng có thể xây dựng được sao?”
“Không thể nào. Nhất định là tin đồn, Làm gì có nơi nào có thể khiến người ta phi thăng thành thần được chứ? Chắc chắn là tin đồn rồi”.
“Đúng vậy”.
“Thế nhưng trước đó đúng là Thánh Sơn có bắt người khắp nơi như để xây dựng thứ gì đó mà. Rất nhiều người của các tông môn thế gia khác đều bị bắt tới Thánh Sơn để xây dựng cái gì đó cho thiên kiêu. Tôi nghe nói là xây võ trường”.
“Xây võ trường hà tất phải làm huy động nhiều người như vậy. Thánh Sơn có hơn ba ngàn người, ai ai cũng có thực lực phi phàm cả, hà tất phải đi ép thêm những người khác?”
“E rằng...có gì đó mờ ám ở đây mà”.
“Đúng vậy, võ trường này chắc chắn là không tầm thường. Có thể, chúng ta nên đi xem thế nào để kiểm tra”.
“Tôi cũng có ý đớ”.
Đám đông bàn tán xôn xao. Mặc dù tin tức này khiến họ bán tín bán nghi nhưng móc nối với hành động gần đây của Thánh Sơn thì họ cũng có phần nào tin đó là sự thực.
Thế nhưng điều khiến họ chú ý vẫn chưa hẳn là tin này vì tin còn lại thực sự đã khiến toàn bộ giới võ đạo của Long Quốc phải thay đổi cái nhìn về nhân sinh.
“Đã nghe nói chưa? Thiên kiêu hạng nhất của Thánh Sơn định giết chết hết những người đã xây dựng võ trường để làm lễ tế đấy”.
“Tại sao lại như vậy? Không thể nào?”
“Nơi đó được gọi là võ trường nhưng thực ra là nơi để phi thăng, không hề tầm thường đâu. Muốn xây dựng một nơi để phi thăng thì phải có vật tế. Mạng của hàng nghìn võ giả đó chính là tế phẩm tốt nhất”.
“Thiên kiêu hạng nhất sẽ bị trời trừng phạt cho xem”
“Súc sinh! Đúng là súc sinh!”
“Không thể tha thứ được”.
“Không được. Nếu vậy thì tôn môn của chúng ta sẽ bị Thánh Sơn diệt môn mất”
“Tông môn của ông??”.
“Nửa tháng trước, tôi ở ngoài nghe được thông tin, toàn bộ cường giả của tông môn tôi đã bị Thánh Sơn ép tới nơi đó để xây võ trường. Nếu vậy thì bọn họ sẽ bị hiến tế hết mất. Không được, giờ tôi phải tới đó hỏi cho ra nhẽ”.
“Ông điên rồi. Ông không phải là đối thủ của thiên kiêu hạng nhất đâu. Cẩn thận bị cậu ta giết đấy”.
“Dù là vậy thì tôi cũng không cam tâm trơ mắt nhìn được”
“Tôi cũng đi”.
“Hành động vô nhân đạo đó, chắc chắn cậu ta sẽ gặp báo ứng thôi”.
“Chúng ta sao có thể khoanh tay đứng nhìn được. Các vị, cùng tới tôi Thánh Sơn để ngăn chặn thảm kịch xảy ra. Tuyệt đối không thể để thiên kiêu giết người diệt khẩu được”.
“Lên Thánh Sơn”.
“Đi
Tiếng hô hào vang lên, vô số người bắt đầu lao về Thánh Sơn. Giới chức trách Long Quốc cũng chấn động.
“Cái gì? Thiên kiêu của Thánh Sơn định làm vậy thật sao?”, trong thư các, ông cụ ngồi ghế thái thượng, trố tròn đôi mắt đục ngàu và lên tiếng.
“Thưa ông, đúng là vậy. Thông tin là Từ Thiên ở Giang Thành thông báo cho đội trưởng quân đoàn Long Huyền, sau đó báo cáo lại với tôi. Đây là thông tin từ chỗ thần y Lâm, không thể nào là giả được”, Mộc Thiên Viễn lên tiếng.
Mộc Thiên Viễn lập tức cúi đầu: “Mong ông bớt giận.
“Nghe đây, lấy điện thoại của tôi gọi điện phản ánh với cấp trên. Giới võ đạo lộn xôn, họ tưởng họ tu luyện vài năm thì có thể trở thành những kẻ vô thiên vô pháp rồi đây mà. Lần này nhất định phải xử lý Thánh Sơn”, ông cụ hằm hằm quát.
“Vâng”, Mộc Thiên Viễn mừng lắm vội quay người chạy đi. Ông ta nhanh chóng đưa điện thoại kiểu cổ xưa tới cho ông cụ.
Ông cụ lập tức chộp lấy nhưng ngay khi định bấm số thì ông ta do dự. Cuối cùng ông ta vẫn quyết định ấn. Trên máy chỉ lưu một số duy nhất.