Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 3408: Phạn Thiên Đại Thánh




Tô Dư run lẩy bẩy, cuộn tròn trong lồng ngực Lâm Chính.

Lâm Chính cảnh giác nhìn xung quanh.

Con ngựa phóng rất nhanh, chạy như điên theo sau người phụ nữ mặc đồ đỏ.

Mọi người đi dọc theo các con đường mòn ở ngoại ô với tốc độ nhanh như chớp, mặc dù có một số con đường vô cùng lầy lội, nhưng đi với những con ngựa tốt này cứ có cảm giác như đang đi trên mặt đất bằng phẳng.

Mất khoảng một ngày như thế này.

Lâm Chính hoàn toàn không biết mình bị người phụ nữ mặc đồ đỏ đưa đi đâu.

Với bước chân của con ngựa tốt này, nó có thể di chuyển ít nhất bảy tám trăm cây số trong một ngày.

Đoàn người dừng lại trước một ngọn núi lớn.

Đây không phải Thánh Sơn, xung quanh hoang vắng không có bóng người, thị trấn gần nhất cũng cách đây cả trăm cây số.

Người phụ nữ mặc đồ đỏ đưa mình tới đây làm gì?

Lâm Chính thâm cảnh giác, đồng thời nghĩ cách để trốn thoát. 

Anh có thể không chạy, nhưng bắt buộc phải đưa Tô Dư an toàn rời khỏi đây.

"Chắc là ở chỗ này”.

Khóe miệng người phụ nữ mặc đồ đỏ nhếch lên, đôi mắt nhìn xung quanh, sau đó cưỡi ngựa tới chân núi, men theo chân núi đi về phía trước.

Chỉ chốc lát sau, cô ta phát hiện thấy một ngôi mộ.

Không chút nghĩ ngợi, người phụ nữ mặc đồ đỏ rút thanh kiếm trong tay chém vào bia mộ.

Vèo!

Lưỡi kiếm sắc bén chém vào ngôi mộ, những tia lửa bắn tung tóe.

Tuy nhiên, bia mộ chỉ xuất hiện những vết nứt chứ không bị vỡ nát.

Lâm Chính kinh hãi.

Chất liệu của tấm bia mộ này vô cùng cứng rắn! Phải biết rằng, cú đánh vừa nấy của người phụ nữ mặc đồ đỏ có thể uy hiếp cơ thể võ thần!

Thực lực của người này không thua kém Lâm Chính!

Độ cứng của bia mộ đó cũng tương đương với cơ thể võ thần! 

Đây là ngôi mộ của ai?

Lâm Chính híp mắt.

Vèol

Vèo!

Vèol

Ba nhát kiếm liên tiếp chém xuống. Cuối cùng bia mộ cũng bị chém đứt.

Nhưng người phụ nữ không dừng lại, tiếp tục nhặt nâng kiếm.

Đoàng đoàng đoàng...

Khí kình đáng sợ phát ra từ thanh kiếm giống như: thuốc nổ, làm nổ tung ngôi mộ.

Sau đó, một hang động màu đen xuất hiện trong tầm nhìn của mọi người.

"Xem ra ghi chép trong sách là chính xác, đây quả thực là nơi chôn cất của Phạn Thiên Đại Thánh”, người phụ nữ nhìn chằm chằm vào hang động, cười lớn nói.

"Phạn Thiên Đại Thánh?”

Lâm Chính híp mắt. 

"Lâm Chính, Phạn Thiên Đại Thánh là ai?", Tô Dư run giọng hỏi.

"Đó là một nhân vật trong truyền thuyết cổ xưa, nghe nói người này võ công cao cường, có câu nói một người giết trăm vạn quân, cuối cùng thành tiên bay lên trời cao. Nhưng những ghi chép này không có cơ sở, thậm chí có người cho rằng người này là nhân vật hư cấu, căn bản không tồn tại trong lịch sử! Nhưng nếu ngôi mộ này thực sự là ngôi mộ của Phạn Thiên Đại Thánh thì người này thực sự tồn tại”.

"Không phải anh nói ông ấy đã thành tiên bay lên trời sao? Tại sao còn có mộ?", Tô Dư dè dặt hỏi.

"Cô gái ngốc, trên đời này làm gì có thần tiên chứ? Lịch sử có thật có giả, ai có thể hiểu hết toàn bộ chân tướng?", Lâm Chính cười khổ nói.

“Vậy... người phụ nữ đó đưa chúng ta tới đây làm gì?”, Tô Dư lại hỏi.

Lần này Lâm Chính không trả lời. Suy cho cùng, anh cũng không biết. "Thần y Lâm, lại đây”.


Anh chỉ nghe nói về Phạn Thiên Đại Thánh, nhưng không biết gì về ngôi mộ.

"Anh không có quyền hỏi, một là anh tiến vào trong, hai là nhặt xác của cô gái này”, người phụ nữ mặc đồ đỏ cười nhạt nói.