Đột nhiên bức tường lửa trắng tan tành.
Những cột đá nhô cao bị gãy. Gió lặng dần. Mưa ngớt và bầu trời dần quang đãng.
Toàn cảnh chẳng khác gì khung cảnh hoang tàn sau thảm họa.
Mặt đất nứt ra từng tấc.
Một nửa công viên đã biến thành đống đổ nát.
Mọi người xung quanh đều lùi ra ngoài, không dám tới gần, chỉ có Thần Võ Tôn và Thần Hỏa Tôn còn đứng ở hiện trường.
Vô số ánh mắt nhìn về phía Lâm Chính.
Lúc này, anh vẫn đứng ở phía xa không nhúc nhích, duy trì tư thế tấn công.
Còn người đàn ông tóc trắng Quy Nhất đã bị đánh lùi ra xa trăm mét.
Hai chân hắn phanh lại trên mặt đất tạo thành hai cái rãnh sâu, đồng thời cũng duy trì tư thế tấn công, nhưng không trụ được đến ba giây.
"Phụt"
Quy Nhất đột nhiên há miệng, phun ra một ngụm máu lớn. Hai tay giơ lên cũng vô lực thõng xuống, thân thể run lên, thiếu chút nữa ngã xuống đất.
"Sư huynh..."
Cách đó không xa, Viêm Chân - người vừa mới hồi phục một chút, hét lên bằng giọng yếu ớt.
"Sư huynh!"
Thuỷ Ban Lan và những người khác cũng cố gắng hết sức mở mắt ra, khó nhọc hét lên.
Bại rồi! Mọi người xung quanh đều im lặng.
Thần Võ Tôn hít sâu một hơi, ánh mắt vẫn không rời khỏi bóng dáng Lâm Chính.
Bà ta không bao giờ nghĩ rằng mọi chuyện sẽ kết thúc như thế này.
Không thể tin được bảy vị thần tướng Thánh Sơn sẽ thua thảm như vậy!
"Sức mạnh vừa rồi không chỉ có khí lực, còn có Thiên Lôi Thần Lực, tà lực, lực dị hoả... Tất cả những sức mạnh này đều do Lâm thần y năm giữ? Một người làm sao có thể khống chế nhiều sức mạnh như vậy? Không thể nào! Làm thế nào cậu ta làm được?"
"Lâm thần y, đây là lý do khiến cậu tự tin như vậy?" Thần Võ Tôn khế run lên.
Tất cả năm vị thần tướng đã bị đánh bại.
Đương nhiên, kế hoạch của họ không thể thành công.