Đối diện cú đấm sắt thép khủng khiếp, Bạch Nan Ly cảm thấy đầu óc trống rỗng. Có vẻ như anh †a vấn chưa biết thực lực của mình đang ở mức độ nào. Thế nhưng lúc này đã không còn đường lui nữa rồi. Dù anh ta không muốn thì cũng vẫn phải liều mạng.
Bạch Nan Ly lập tức tung chưởng ra đỡ.
Bùm...Quyền đấm và chưởng đánh va chạm phát ra âm thanh nặng nề.
Ngay sau đó. Làn sóng sức mạnh tỏa ra bốn phía.
“Woal”, đám đông bị luồng sức mạnh đẩy lùi. Mặt tường xuất hiện những vết nứt. Vài người của Cửu Trại lập tức bảo vệ bà cụ Bạch để tránh bà cụ bị ảnh hưởng.
Đợi cho làn sóng sức mạnh tản đi bớt thì...Đám đông mới phát hiện ra Bạch Nan Ly hóa ra có thể đỡ được đòn tấn công một cách vô cùng dễ dàng.
Cú đấm của Lam Xung dường như không hề có tác dụng với Bạch Nan Ly.
“Cái gì?”, Lam Xung thất kinh.
Bạch Nan Ly cũng bàng hoàng. Anh ta vô thức nói: “Sức mạnh của anh...sao yếu thế?”
Thực ra Bạch Nan Ly chỉ buột miệng hỏi, chứ không hề có ý chế nhạo đối phương. Thế nhưng Lam Xung thì nghe thành ý tứ hoàn toàn khác.
“Anh nói cái gì?", Lam Xung tức giận gầm lên và lao về phía Bạch Nan Ly.
Nhưng cú đấm này dù là tốc độ hay là sức mạnh thì đối với Bạch Nan Ly mà nói cũng yếu vô cùng. Bạch Nan Ly đỡ đòn, anh ta chỉ cần một cú chộp tay là có thể ôm trọn cú đấm.
Ngay sau đó anh ta phát lực, hất nằm đấm của đối phương ra. Lam Xung bay bật ra như diều đứt dây, ngã mạnh ra một sườn đồi gần đó.
Ầm! Cả sườn đồi đều nứt toác. Lam Xung năm đó không thể ngồi dậy nổi.
Toàn bộ hiện trường im lặng như tờ. Tất cả đều trợn mắt há mồm.Bao gồm cả Bạch Nan Ly. Anh ta nhìn chăm chăm bàn tay mình, đầu óc thì ong ong. Đột nhiên anh ta ý thức được điều gì đó bèn quay đầu lại: “Thần y Lâm...tôi......tôi đây là...”
“Mọi người tưởng đan dược mà tôi cho mọi người dùng ngày thường chỉ là loại bình dân? Nếu mà đan dược tôi tạo ra không đối phó nổi với dạng người này thì sao tôi có thể được gọi là thần y Lâm chứ?”, Lâm Chính cười nói.
Bạch Nan Ly vừa mừng vừa cảm động. Mới ở Huyền Y Phái có ít ngày mà thực lực đã vọt tăng như vậy, nếu như đi theo thần y Lâm tầm nữa năm thì có khi có thể đấu được với cả người đứng đầu Thập Tam Anh cũng nên.
Nghĩ tới đây Bạch Nan Ly thầm nhủ nhất định phải đi theo Lâm Chính. Rời khỏi Thiên Tính Gia anh †a sẽ về Giang Thành luyện dược tiếp.
Một lúc sau đám đông mới hoàn hồn. Nhìn Lam Xung được người khác đỡ dậy, người của Cửu Trại đều cảm thấy đầu óc trống rỗng.
Đám đông cảm thấy rối rắm. Người không thể. chấp nhận được nhất chính là trại chủ Cửu Trại: “Điều này...điều này...sao có thể?”
“Trại chủ, ông dọa được bọn họ chứ không dọa được tôi đâu".
Bạch Nan Ly hừ giọng, lao về phía Lam Xung: “Lam Xung, anh còn gì nói không? Muốn đánh tiếp không?”