Vẻ mặt Thần Võ Tôn có chút phức tạp, ánh mắt nhìn Lâm Chính cũng trở nên kỳ quái.
Một câu nói bình thản nhẹ bãng.
Nhưng đối với người nghe lại như sét đánh ngang tai.
"Người chết... mà cậu cũng cứu sống được?", bà ta hít sâu một hơi, lấy lại bình tĩnh hỏi.
"Chỉ cần không phải chết quá lâu thì đều cứu được".
“Nhưng Thái Bình An..."
"Anh ta quả thực đã chết rất lâu, nhưng Trấn Nguyệt Tiên Nhân đã dùng đá lạnh để bảo quản thi thể của con trai mình, khiến thi thể không bị phân hủy, sinh cơ vẫn còn nên mới có thể cứu sống. Nhưng dù sao vẫn có di chứng, tôi khó mà khiến thần kinh của anh ta hồi phục hoàn toàn", Lâm Chính lắc đầu thở dài.
Thần Võ Tôn vô cùng kinh ngạc.
Giờ phút này, cuối cùng bà ta cũng ý thức được y thuật bất phàm của thần y Lâm.
Vị thần y này của Giang Thành có thể nhận được sự kính ngưỡng của người đời thì tuyệt đối không phải là hư danh.
Ánh mắt Thần Võ Tôn nhất thời lóe lên sự khâm phục khó nắm bắt.
"Thần Võ Tôn đại nhân quen biết với Trấn Nguyệt Tiên Nhân sao?", Lâm Chính hỏi.
"Chúng tôi là bạn thân, đã quen biết hơn 30 năm, tôi từng gặp con trai của bà ấy mấy lần, nhưng lần gặp trước đã là 10 năm, nên nhất thời không nhận ra".
"Hóa ra là vậy".
"Đúng rồi, Trấn Nguyệt Tiên Nhân đâu? Tại sao con trai bà ấy lại ở chỗ cậu?", Thần Võ Tôn hỏi.
Lâm Chính im lặng một lát rồi lắc đầu thở dài: "Chuyện kể ra thì dài lắm..."
Chờ Lâm Chính kể xong mọi việc thì sắc mặt Thần Võ Tôn đã đanh lại, ánh mắt ngập tràn lửa giận.
"Thiên kiêu hạng nhất đúng là ức hiếp người quá đáng! Một lũ khốn nạn! Khốn kiếp!".
"Chắc là Trấn Nguyệt Tiên Nhân đã bị thiên kiêu hạng nhất bắt nhốt, nhưng thực lực hiện giờ của tôi không phải là đối thủ của anh ta, nên tôi chỉ có thể.
bảo vệ con trai bà ấy bình an", Lâm Chính lắc đầu đáp.
"Rơi vào tay người đó chỉ e không sống được lâu, có lẽ người chị em đáng thương này của tôi đã mất mạng rồi. Cũng may bà ấy gặp được người tốt bụng như cậu, nếu không Thái Bình An sao có thể được cứu sống chứ?", Thần Võ Tôn kiềm chế cơn giận, thở dài nói.
Đúng lúc này có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên.
Lâm Chính nhíu mày, khế quát: "Ai?".
"Thần y Lâm, là tôi".
Giọng nói của Thái Bình An vang lên ngoài cửa.
Lâm Chính và Thần Võ Tôn đưa mắt nhìn nhau.
"Sao vậy?”".
"À, vừa nấy tôi gặp viện trưởng Tần, vừa khéo ông ấy muốn đưa giấy tờ cho anh, nên tôi mang tới giúp ông ấy".
"Anh cầm vào đi".
Dứt lời, cửa được đẩy ra, Thái Bình An cầm giấy tờ đi vào.
Lâm Chính nhận lấy giấy tờ, liếc mắt nhìn Thái Bình An.
Thấy vẻ mặt anh ta bình thường, không có gì thay đổi, Lâm Chính liền thở phào nhẹ nhõm.
Chắc là anh ta vẫn chưa nghe được gì.
Lâm Chính nhận được lợi ích của Trấn Nguyệt Tiên Nhân, đã hứa với bà ta là sẽ bảo vệ Thái Bình An chu toàn, nên anh định chôn giấu bí mật này. Nếu không phải Thần Võ Tôn nhận ra, thì anh sẽ không kể lại mọi chuyện. Mong là Thái Bình An không biết gì, nếu không giải thích sẽ rất phiền phức.
Thái Bình An trở về phòng thuốc. Lâm Chính chào Thần Võ Tôn rồi về phòng làm việc xử lý giấy tờ.
"Thế thì tốt, xuất phát đi! Hãy nhớ là đừng có nương tay!".
"Yên tâm đi thần y Lâm, cứ giao cho chúng tôi!".
Hai người trầm giọng đáp rồi đi ra cửa, vội vã lái xe đến trang viên dưới tầng hầm.