Phong Tiếu Thủy sững sờ nhìn điện thoại. một lúc sau anh ta mở phần nhật ký ra và gọi điện cho số gọi tới.
Nhưng dù có gọi thế nào thì cũng không kết nối được. Anh ta gọi mười mấy cuộc cũng không được. Phong Tiếu Thủy dựa người vào tường, điện thoại buông thõng xuống
“Cậu Phong tới lúc về rồi”, một bóng hình lẳng lặng xuất hiện bên cạnh anh ta, cung kính nói.
“Vốn tưởng chuyển đi tới Giang Thành lần này. vô cùng thuận lợi, thật không ngờ lại thất bại như vậy. Tôi không sợ về bị trừng phạt, chỉ sợ nhà họ Phong mất mặt vì tôi. Về tới Tử Vực, tôi còn mặt mũi nào gặp người của gia tộc nữa”, Phong Tiếu Thủy nói giọng khàn khàn, cả người như mất hết sức lực.
“Cậu chủ, mời cậu mau trở về”, người bên cạnh mặc kệ tâm tư của Phong Tiếu Thủy, chỉ nói thẳng.
Phong Tiếu Thủy im lặng, sau đó đôi mắt anh †a đột nhiên anh lên sát ý: “Dù sao cũng phải có lời giải thích mới có thể về được mà, nếu không cứ thế này về thì sẽ không giữ được thể diện cho Tử Vực”.
Người bên cạnh cũng trở nên nghiêm túc: “Cậu Phong, ý của cậu là...”
“Trước khi đi thì nang một món quà về đi”, Phong Tiếu Thủy lạnh lùng nói.
Người bên cạnh lạnh lùng gật đầu: “Giờ tôi đi chuẩn bị”, nói xong người này quay người rời đi.
“Tên họ Lâm kia, tất cả là do anh ép tôi đấy nhé”.
Phong Tiếu Thủy hét lớn, lập tức đứng dậy đi ra ngoài.
Sau khi trận quyết chiến kết thúc thì Mã Hải đã đưa người tới công ty Lôi Lực ký việc chuyển nhượng.
Lâm Chính bước ra. Anh sửa sang lại quần áo quay qua hỏi: “Phục Sinh Quái Thủ, Phong Tiếu Thủy đâu?”
Phục Sinh Quái Thủ run rẩy nhìn bốn phía mới phát hiện Phong Tiếu Thủy và đám người của Tử Vực đã rời đi, chỉ còn lại một mình ông ta.
“Cậu Phong bọn họ..”, ông ta cảm thấy rối rắm.
“Xem ra Phong Tiếu Thủy nhân lúc tôi không để ý đã chuồn đi rồi”.
Lâm Chính lắc đầu: “Thật không ngờ người của Tử Vực lại như vậy. Không biết dự định của ông thế nào, cũng định nuốt lời luôn à?”
“Ăn nói linh tinh, Phục Sinh Quái THủ tôi tung hoành trong thiên hạ bao nhiêu năm, chưa bao giờ bất tín. Sao có thể nuốt lời được. Cậu coi tôi là gì thế?”, Phục Sinh Quái Thủ cuống cả lên, lập tức hét lớn.
Đúng lúc này Lâm Chính lên tiếng: “Quỳ thì không cần nữa, ông đại diện cho Tử Vực, Phong Tiếu Thủy chuồn đi mất thì ông quỳ cũng chẳng có ý nghĩa gì. Sự việc hôm nay truyền đi khắp nước khiến ai ai cũng biết thì Tử Vực cũng đủ mất mặt rồi. Tôi không muốn làm khó ông. Ông đi đi”.
Phục Sinh Quái Thủ giật mình nhìn Lâm Chính: “Cậu...định cứ thế tha cho tôi sao?”
“Ông đã không còn khả năng uy hiếp tôi nữa rồi, tôi không thể nào giết ông trước mặt bao nhiêu con người thế này mài Về đi”, nói xong Lâm Chính rời khỏi nhà thể thao.
Phục Sinh Quái Thủ sững sờ nhìn anh. Ông ta há hốc miệng không biết phải nói gì.