Ái Nhiễm xuất hiện thu hút sự chú ý của nhiều người.
“Cô gái này thật là xinh đẹp! Giống như tiên nữ vậy”.
“Trời ạ, người đẹp như vậy sao lại mạo hiểm vụ này?”.
“Mong là đừng xảy ra chuyện gì, nếu không thì sẽ khiến người ta đau lòng chết mất".
“Người đẹp, xuống đây đi, đây không phải chuyện có thể đem ra đùa”.
“Mau xuống đây đi”. “Đừng xung động!". Nhiều người không kìm được hét lên.
Nhưng cô gái không để tâm, bước thẳng lên võ đài.
Nhìn thấy cảnh đó, không ít người xem lắc đầu thở dài.
“Cô Ái Nhiễm?”, Phục Sinh Quái Thủ dường như đã nhận ra cô gái áo trắng, không khỏi nhíu mày gọi.
“Hôm nay hãy để tôi xem xem rốt cuộc thủ đoạn của Tử Vực cao hơn hay thực lực của thần y Lâm ở Giang Thành cao hơn”, Ái Nhiễm bình tĩnh nói.
“Cô Ái Nhiễm, cô lá ngọc cành vàng, sao tôi dám châm kim lên người cô?”, Phục Sinh Quái Thủ nói.
“Không bắt ông châm kim, để thần y Lâm châm kim là được! Các người chuẩn bị nhanh đi”, Ái Nhiễm nói.
Phục Sinh Quái Thủ nghe vậy thì há hốc miệng, nhìn thật sâu vào mắt Lâm Chính, sau đó xoay người đi chuẩn bị.
Ông †a đặt một lọ sứ nhỏ màu vàng lên bàn, sau đó đi sang bên cạnh, nhờ người bịt mắt mình lại, trói hai tay, bịt hai tai, thậm chí cả mũi cũng thoa loại thuốc nào đó khiến người ta tạm thời mất đi khứu giác.
Lâm Chính ngạc nhiên nhìn lọ sứ trên bàn, không biết vì sao lại dâng lên cảm giác bất ổn.
“Tôi đã chuẩn bị xong, thần y Lâm, cậu thì sao?”, Phục Sinh Quái Thủ cười nói, nụ cười vô cùng sâu xa.
Lâm Chính không đáp, cũng lấy một lọ sứ ra đặt lên bàn, sau đó nhờ người trói mình lại.
Chốc lát sau, tai, mắt, mũi, tay của hai người đều bị hạn chế, không thể động dậy, mọi chức năng đều bị cản trở.
“Tôi tuyên bố, manh chẩn bắt đầu!”, Châu Ngải lau mồ hôi, hô lên.
Ngay lập tức Ái Nhiễm và đội trưởng Trương mỗi người lấy thuốc tương ứng trên bàn.
Ái Nhiễm lấy chiếc lọ vàng trước mặt Phục Sinh Quái Thủ, nhíu chặt mày, dường như đã ý thức được điều gì. Nhưng cô ta không do dự mà mở nắp bình ra, đổ viên thuốc bên trong ra cho vào miệng, sau đó đi tới chỗ Lâm Chính.
Đội trưởng Trương uống thuốc mà Lâm Chính đưa rồi đi đến chỗ Phục Sinh Quái Thủ.
“Thời gian chẩn đoán đã thống nhất là 30 phút, bây giờ tôi tuyên bố, cuộc thi đấu chính thức bắt đầu!".
Châu Ngải hô to.
Khi tiếng hô vang lên, cả sân vận động trở nên vô cùng yên tĩnh.
Mọi người hồi hộp nhìn Lâm Chính và Phục Sinh Quái Thủ.
Ai cũng có lý do không thể thua. Bây giờ phải xem năng lực của mỗi người.
Lâm Chính và Phục Sinh Quái Thủ gần như ngay lập tức tiến tới một bước, đứng gần người bệnh thêm một chút.
Nhưng bọn họ không được chạm, không nhìn được, không nghe được, không ngửi được, cũng không được tiếp xúc với bệnh nhân.
Đối với rất nhiều người thì đây không còn là manh chẩn, mà là đoán mò.
Rốt cuộc người bệnh có triệu chứng gì, có vấn đề gì, trúng độc nơi nào, độc tính ra sao... tất cả đều không biết được.
Trong tình hình này, hai bên đều không có bất cứ phương pháp nào để xem xét tình trạng bệnh nhân.
Nhưng Phục Sinh Quái Thủ lại mỉm cười, nghiêng đầu nói: “Cậu có thấy lọ sứ vàng trên bàn trước mặt tôi không? Trong đó còn một viên đan dược, cậu lấy nó uống vào thì sẽ hết bệnh”.
“Ông còn chưa chẩn đoán mà đã bảo tôi uống thuốc! Chẳng lẽ ông đã có sẵn loại thuốc có thể giải được bất kỳ loại độc nào hay sao?”, đội trưởng Trương kinh hãi la lên.
Phục Sinh Quái Thủ không giấu giếm mà cười nhạt nói: “Đúng, tôi có sẵn, vậy thì sao? Phạm quy rồi sao?”.
Đội trưởng Trương ngạc nhiên.
Người xung quanh rộ lên xôn xao.