“Thần y Lâm tới rồi”.
“Thần y Lâm”.
“Mọi người đừng làm loạn, thần y Lâm tới rồi”. Tất cả dần ổn định. Đội bảo vệ lùi về sau.
Những người biểu tình thì vẫn tỏ ra kích động lao về phía Lâm Chính và chỉ trích anh. Lâm Chính vô cùng bình tĩnh: “Các vị, đừng kích động. Tôi sẽ trả lời câu hỏi của mọi người. Nếu mọi người còn cố tình làm loạn thì tôi đành phải nhờ cảnh sát tới xử lý đấy".
Dứt lời, tiếng ồn ào mới lắng xuống bớt. Kẻ cầm đầu vẫn tức lắm, hắn ngạo mạn nói: "Thần y Lâm, mẹ của tôi vì dùng thuốc của anh mới bị liệt. Anh định trả lời thế nào?”
“Mẹ của anh ở đâu?”, Lâm Chính hỏi
“Ở đây”, người này đẩy bà cụ tới trước và lại hét lớn: “Các vị, mọi người xem, mẹ tôi uống thuốc của tên khốn này mới bị như thế. Kẻ vô lương tâm này vì kiếm tiền mà chuyện gì cũng có thể làm được. Mọi người cùng tôi tẩy chay thuốc của Dương Hoa. Đuổi thần y Lâm ra khỏi Giang Thành đi”.
“Tẩy chay Dương Hoa, tẩy chay Dương Hoa”.
“Tẩy chay”.
Đám người biểu tình hô lên. Lâm Chính không hề lên tiếng, chỉ bước tới định bắt mạch cho bà cụ. Thế nhưng người đàn ông lập tức ngăn lại.
“Anh định làm gì?”, người này tỏ vẻ cảnh giác.
“Tôi muốn bắt mạch cho bà cụ để xem tình hình của bà ấy thế nào”, Lâm Chính điềm đạm nói.
“Bắt mạch? Tôi thấy anh đang muốn hại mẹ tôi thì có? Anh thật độc ác!”, người đàn ông hét lớn.
Lâm Chính lắc đầu: “Nếu tôi thật sự muốn hại người thì lại chẳng lẽ làm trước mặt đám đông. Anh không dám để tôi bắt mạch cho mẹ anh thì rõ ràng là anh chột dạ, lẽ nào mẹ anh không bị làm sao? Anh cố tình ở đây lừa người à?”
“Cái gì? Anh đừng ăn nói lung tung. Tình hình của mẹ tôi được bệnh viện chẩn đoán hẳn hoi. Giấy tờ vẫn còn ở đây”, người đàn ông lại giơ tờ giấy chẩn đoán lên.
“Vậy sao?”, Lâm Chính dù sao vẫn có thể nhìn rõ được nội dung trên đó.
“Giấy kết quả kiểm tra của anh không có chữ ký của bác sĩ, cũng không có ghi chú là bệnh viện nào thì không được coi là một báo cáo chính quy, không có sức thuyết phục. Hơn nữa tôi hỏi anh, bệnh viện nào viết giấy này cho anh? Có thể nói được không?”, Lâm Chính hỏi.
“Điều này... ”, người đàn ông ấp úng.
“Anh không cho tôi bắt mạch cho bà cụ, cũng không nói rõ là bệnh viện nào kiểm tra cho anh thì tôi nghĩ anh khó mà thuyết phục được người khác tin anh đấy. Nếu như anh nhận tiền của người khác bôi nhọ tôi thì tôi hi vọng anh nên chuẩn bị cho kỹ, đừng để lộ ra sơ hở gì. Anh thấy sao?”, Lâm Chính cười thản nhiên.
Người đàn ông đỏ tai, còn định nói gì đó nhưng đám đông xung quanh anh ta đã nổi giận.
“Chắc là nhận tiền rồi bôi nhỏ danh dự người ta rồi?”
“Loại người này là đáng sợ nhất”. “Đại lừa đảo!”
“Dám bôi nhọ thần y Lâm, không thể tha thứ được”, không ít người chửi rủa.
“Không phải, mọi người nghe tôi giải thích, rõ ràng thuốc của anh ta..”, người đàn ông cuống cả lên, không biết phải làm thế nào.
MNENHH........a....... Nhưng lúc này có một giọng nói khác vang lên: “Triệu Khoan”.
“Ai gọi tôi đấy?”, người đàn ông giật mình, vô thức đáp lại.
Một bóng hình lao vào giữa đám đông và trừng mắt, gào lên: “Đồ chó má này, cuối cùng thì ông cũng tìm được mày rồi. Trả tiền đi”.
“Hả, anh Xà, anh...sao lại ở đây?”, người đàn ông sợ hãi nói.
“Tại sao tao lại không thể ở đây? Bớt nhảm lại”, người tên anh Xà hét lớn.
“Anh quen người này à?”, Lâm Chính bước tới hỏi.
“Loại này phải đập cho trận”, đám đông không nhịn được nữa, có người chửi bới, có người lao lên
lên định đánh người đàn ông.
Người đàn ông cứ thế bỏ chạy, bỏ mặc luôn cả mẹ mình. Người bảo vệ lập tức giữ hăn lại.
Những kẻ khác hùa theo hắn cũng định chuồn đi nhưng cảnh sát đã kịp thời chặn lại hết.