Hai người vô cùng nghỉ hoặc. Lâm Chính muốn bọn họ làm việc gì?
Mang theo tâm trạng thấp thỏm, hai người đi theo Lâm Chính đến một phòng luyện thuốc.
Vừa vào phòng, mùi thuốc thơm ngào ngạt đã bay ra.
Hai người ngước mắt lên nhìn, lập tức cả kinh.
Chỉ thấy lúc này, trong phòng đặt năm chiếc nồi khổng lồ cao tới ba mét.
Chiếc nồi nào cũng được làm từ đồng nguyên chất, rất dày và nặng.
Bên dưới nồi không dùng các loại nguyên liệu công nghiệp hóa như khí ga, khí đốt thiên nhiên, mà dùng củi gỗ nguyên thủy nhất.
Nhưng đây không phải củi gỗ thông thường mà toàn bộ đều đỏ tươi, giống như khúc than được đốt cháy, nhìn rất cổ quái.
“Chào đón các anh đến với phòng luyện đan của tôi, nói thật, nếu không phải người đáng tin nhất thì tôi sẽ không đưa đến đây đâu”, Lâm Chính mỉm cười nói.
“Anh muốn chúng tôi làm gì?”, Thẩm Niên Hoa trợn tròn mắt nhìn một vòng, không nhịn được hỏi.
“Rất đơn giản, giúp tôi nhóm lửa”.
“Nhóm lửa?”.
“Đúng!”.
“Đơn giản vậy thôi sao?”.
“Nếu các cô nghĩ là đơn giản thì nhầm rồi, lửa mà tôi cần không phải lửa bình thường, mà là ngọn lửa thay đổi bất cứ lúc nào!”. Lâm Chính búng ngón tay.
Vèo!
Một cây châm bạc bay vèo ra, ma sát với đống củi màu đỏ bên dưới một chiếc nồi khổng lồ.
Đống củi màu đỏ nhanh chóng được châm lửa, một ngọn lửa đỏ tươi như máu bỗng bùng lên.
Hai người kinh ngạc kêu lên.
Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy ngọn lửa như vậy.
“Đây là gỗ Thán Huyết, một loại cây sinh trưởng ở vùng đầm lầy đầy chướng khí. Bọn chúng giống như hoa ăn thịt người, thu hút các loại động vật xung quanh ngủ ở dưới tán cây, sau đó dần dần ăn thịt chúng. Loại gỗ Thán Huyết này cực kỳ quý hiếm, tôi cũng phải mất rất nhiều tiền mới sưu tập được. Ngọn lửa sinh ra lúc đốt loại gỗ này là chất lượng nhất, nhưng nếu dùng để luyện đan thì tuyệt đối không được duy trì mãi ở một nhiệt độ”.
Lâm Chính nói đến đây liền cúi rạp xuống, lòng bàn tay cách ngọn lửa một khoảng, sau đó khẽ huy động khí kình.
Ngọn lửa vốn đỏ tươi như máu kia bỗng chốc. trở nên trắng toát, gay gắt như ánh mặt trời ban trưa, khiến người ta không thể nhìn thẳng.
“Đây là ngọn lửa hơn chục nghìn độ!”, Lâm Chính bình thản nói.
'Thẩm Niên Hoa và Bạch Nan Ly đều tròn xoe mắt, tỏ vẻ khó tin.
Tuy cách hơn mười mét, nhưng bọn họ đều có thể cảm nhận được làn da toàn thân bỏng rát, dường như quần áo cũng sắp bị thiêu cháy.
Nhưng ngay sau đó, lòng bàn tay Lâm Chính bỗng khẽ động.
Ngọn lửa trằng toát kia biến thành màu lam nhạt, vô cùng hiền hòa.
“Đây là lửa lân tinh, chỉ có hai mươi, ba mươi độ”, Lâm Chính nói.
Hai người đều cảm thấy kinh ngạc. Nhiệt độ thoät tăng thoät giảm.
Thủ đoạn của Lâm Chính quả thực khiến người ta kinh hãi cảm thán.
“Việc khống chế ngọn lửa tốn rất nhiều thể lực, hơn nữa phải cực kì chuẩn xác và tỉ mỉ. Tôi thấy các anh một người dùng ám khí, một người dùng nhuyễn kiếm, độ chuẩn xác tỉ mỉ chắc là thượng thừa, nên tôi muốn các anh giúp tôi khống chế ngọn lửa để luyện đan”, Lâm Chính đáp.
Thẩm Niên Hoa gật đầu.
Bạch Nan Ly lại tỏ vẻ hoài nghỉ, giả vờ tùy tiện hỏi: “Thần y Lâm, anh luyện đan gì mà phiền phức thế? Còn phải khống chế lửa nghiêm ngặt như vậy nữa?”.
“Anh muốn biết sao?”, Lâm Chính nhìn anh ta chằm chăm, hỏi.
Bạch Nan Ly nín thở, cười đáp: “Tôi chỉ tò mò thôi”.
“Làm sao bây giờ?”, Thẩm Niên Hoa lắp bắp. hỏi.
“Cứ lấy lòng tin của anh ta đã, rồi tìm cơ hội... ra tay!".
Ánh mắt Bạch Nan Ly lóe lên tia lạnh lùng.