Phùi
Một luồng khí tức màu vàng từ trên vách núi bay ra.
Người bên dưới lập tức ngước mắt nhìn, chăm chăm nhảm vào khí tức đó, ai nấy tập trung tinh thần, không dám chớp mắt.
Chẳng mấy chốc, khí tức màu vàng dần rơi xuống, tản ra bay về phía này.
Người bên dưới như phát điên, liều mạng tranh đoạt, không ít người dùng miệng mũi hít, muốn hít khí tức màu vàng đó vào trong cơ thể.
Cuộc tranh đoạt này giống như tranh thức ăn vậy, dưới vách núi một mảnh hỗn loạn.
Người đứng trên vách núi lạnh nhạt quan sát tất cả.
Luồng khí tức màu vàng đó chỉ là một hơi thở mà ông ta tùy tiện thở ra, không hề có tác dụng gì với ông ta, nhưng đối với người bên dưới thì lại là vật kỳ diệu có thể đột phá cảnh giới tăng cường tu Vi.
“Sâu kiến vẫn hoàn sâu kiến, hai hạt gạo rơi từ kế tay cũng dẫn bọn chúng tới đây, khí thế như chim ưng. Đúng là đáng buồn, đáng than, đáng tiếc!”, người ở trên vách núi khẽ lắc đầu, trên mặt là vẻ ngạo nghễ và lạnh nhạt xem thường chúng sinh.
Lúc này, tiếng bước chân vang lên từ sau lưng người đàn ông.
Ông ta hơi nghiêng mặt sang. “Bái kiến chủ nhân!”, đằng sau là một người đàn ông trung niên, ông ta dán chặt trán xuống đất,
không dám đứng dậy.
“Chuyện gì?”, người đàn ông lại nhìn về phía xa, bình tĩnh hỏi.
“Bẩm chủ nhân, cậu chủ đã quay về, nhưng... bây giờ cậu ấy đang ở Tĩnh Tâm Các!”, người đang quỳ dưới đất cung kính nói.
Ánh mắt người đàn ông dao động.
Tĩnh Tâm Các là nơi để làm gì, ông ta biết rất rõ.
Nếu không phải vết thương cực kỳ nghiêm trọng thì thường sẽ không tới nơi đó.
“Là ai làm?”, ông ta hờ hững cất tiếng. “Thủy Thánh Võ ở Long Xuyên!”.
“Cậu ta có lá gan đó sao?”.
“Bị ép bất đắc dĩ, Thủy Thánh Võ vốn định cố tình thất bại nhường Thiên Kiêu Lệnh hạng hai cho cậu chủ, nhưng cậu chủ cảm thấy Thủy Thánh Võ không chết thì không đủ chứng minh sức mạnh của mình, muốn giết cả nhà Thủy Thánh Võ. Thủy Thánh Võ bị ép bất đắc dĩ phải ra tay làm cậu chủ bị thương, nhưng may là cậu ta còn kiêng dè uy thế của chủ nhân người nên không dám đánh chết”, người đang quỳ dưới đất cung kính trả lời.
“A Hãng đúng là không hiểu cách đối nhân xử thế. Dù có muốn giết cả nhà Thủy Thánh Võ thì cũng phải giết Thủy Thánh Võ trước rồi làm gì thì làm”, người đàn ông nói.
“Chủ nhân nói phải”.
“Mặc dù Thủy Thánh Võ chưa giết chết cậu chủ, nhưng cậu ta dám phản kháng đã là tội chết. Thông báo Phúc Lộc Thọ Hỉ hành động, đến Long Xuyên lấy đầu đám người nhà họ Thủy và những kẻ có liên quan về đây, treo dưới chân núi Thánh Sơn. Sau đó, lột da bẻ gãy xương Thủy Thánh Võ, xẻ làm nghìn mảnh giao cho tôi!”, người đàn ông nói.
“Tuân lệnh, chủ nhân!”.
Người đó cung kính đáp, sau đó quay người rời đi.
Người đàn ông lại chuyển tầm nhìn hướng về nơi xa xôi, khẽ thở ra một hơi, một làn khí màu vàng lại bay ra.
Học viện Huyền Y Phái.
Trong phòng họp tối mù, cô gái áo trắng và cậu ấm ngồi lo lắng bất an.
Cạch!
Lúc này, cửa phòng họp đẩy ra, sau đó có một bóng người bước nhanh vào trong.
Đó chính là Lâm Chính.
Anh ngậm điếu thuốc, không có biểu cảm gì nhiều, sau khi vào trong thì ngồi xuống trước mặt hai người.
“Cái tên không tệ! Hai người từ đâu đến?”, Lâm Chính rít một hơi thuốc lá, hỏi.
“Hai người chúng tôi đều đến từ Thiên Tính Gial".
“Thiên Tính Gia?”.
Lâm Chính ngạc nhiên, cảm giác cái tên này thật quen thuộc, suy nghĩ một lúc mới nói: “Chẳng lẽ là thế tộc bao gồm hàng nghìn họ khác nhau trong truyền thuyết?”.