Ai cũng biết thực lực của Thủy Thánh Võ không chỉ có như vậy. Biểu hiện hậu đậu của anh khiến ai cũng biết anh đang cố tình nhường.
Long Hằng cũng biết được ý đồ của Thủy Thánh Võ. Thua đối với Thủy Thánh Võ mới thực sự là thắng. Nhưng Long Hằng thắng bằng cách này thì hắn cũng đâu chịu.
“Khốn khiếp. Anh khinh thường ai thế?”, Long Hằng tức giận gầm lên, hắn công kích càng lúc càng mạnh hơn.
Thủy Thánh Võ có cảm giác không chịu thêm được nữa. Anh ta lùi lại liên tiếp.
“Cuồng Long Ngân”, Long Hằng gầm lên, tung ra một cú đấm. Cú đấm phát ra ánh sáng màu vàng như rồng gầm, khí thế hừng hực như sấm rền, tấn công Thủy Thánh Võ.
Thủy Thánh Võ vốn đỡ được chiêu thức nhưng lúc anh ta giơ tay lên thì lại do dự. Và đúng lúc anh †a do dự thì cú đấm dội trúng ngực anh ta.
“Phụt!”, Thủy Thánh Võ nôn ra máu tưới, bay bật ra, ngã mạnh ra đất.
Tất cả đều giật mình. Thủy Thánh Võ nằm dưới đất, ôm ngực, nôn ra máu. Anh ta đã không đứng dậy được nữa rồi.
“Tôi thua rồi”, lúc này có tiếng hét vang lên. Mọi người lẳng lặng gật đầu.
Cũng tương đối rồi. Có lẽ Thủy Thánh Võ vẫn muốn diễn thêm lúc nữa. Nhưng Long Hãng tức giận đã ra cú đấm quá mạnh khiến cho Thủy Thánh Võ không có cơ hội diễn thêm nữa. Còn đánh tiếp thì anh ta sẽ bị đánh chết mất.
“Chúc mừng cậu Long Hằng. Từ giờ cậu đã là thiên kiêu thứ hai rồi”, Thủy Thánh Võ nói giọng khàn khàn, ném Thiên Kiêu Lệnh về phía Long Hằng.
Long Hãng đưa tay ra nhận lấy. Tấm lệnh bài không chút tì vết. Hắn tái mặt, không hề cảm nhận được niềm vui của sự chiến thắng.
Thủy Thánh Võ thì thở phào, chật vật bò dậy định rời khỏi vùng đất thị phi này. Đúng lúc này Long Hằng đột nhiên hét lớn: “Đứng lại”.
“Cậu Long Hằng còn có việc gì sao?”, Thủy Thánh Võ tỏ vẻ nghi ngờ.
“Đồ chết tiệt, anh tưởng rằng anh đưa thiên kiêu lệnh cho tôi là xong sao? Ông đây không chỉ cần thiên kiêu lệnh mà còn cả mạng của anh để ra uy nữa. Nếu không người đời sao phục tôi?”
Long Hằng gào lên, lao tới với sức mạnh khủng khiếp tấn công Thủy Thánh Võ.
Thủy Thánh Võ tái mặt. Đòn tấn công mà chém xuống người Thủy Thánh Võ thì anh sẽ bị bổ làm đôi mất. Tới khi đó thì dù có thần y Lâm ở đây anh ta cũng khó mà sống được.
Trong lúc cấp bách, Thủy Thánh Võ không dám chần chừ, chỉ phát ra một luồng sáng tinh thuần từ lòng bàn tay nhắm thẳng vào Long Hằng và chống trả. Một chưởng tung ra đánh tan đòn tấn công của Long Hằng. Hắn phải lùi lại, đứng không vững.
“Cậu Long Hăng, thiên kiêu lệnh đã nằm trong tay cậu rồi. Cậu đã thắng, hà tất phải ép người?”, Thủy Thánh Võ vội nói.
“Ép người sao? Tôi nói rồi, tôi muốn anh phải chết, nếu không thì anh phải giết tôi”, Long Hãng 0Ì cười lạnh, phóng ra khí tức tạo thành hình một con rồng cực lớn đập về phía Thủy Thánh Võ.
“Cuồng Long Trảo"”, hắn gầm lên. Hăn đã dồn toàn lực vào chiêu thức này
Thủy Thánh Võ nín thở, lập tức lùi về sau. Thế nhưng hắn vừa làm vậy thì đã bị một luồng sức. mạnh vô hình khống chế và không thể cử động được.