Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 3135: chỉ có thể trông cậy vào Lâm thần y




ọiáiẳiẳiắáiắáậáđũùẳiÚmm== uị Sơn động này không rộng nhưng lại rất sâu, hơn nữa còn có một lớp đất toả ra ánh sáng màu vàng.

Lâm Chính nhìn thấy lớp đất này liền lập tức ngồi xuống kiểm tra thử.

“Đất này là cố tình vùi ở đây! Xem ra có người cố tình muốn nuôi dưỡng thảm thực vật ở nơi này!”

Lâm Chính nhỏ tiếng lẩm bẩm rồi nhanh chóng Ì đi lên phía trước.

Cuối cùng, anh đứng ở cuối động quan sát một ø_ thảm hoa cỏ trông rất độc đáo.

Loại hoa cỏ này đang toả ánh sáng màu lam, bất luận là thân, lá hay cành đều có những đốm sáng như sao.

Nhìn qua trông như một bầu trời sao trên mặt đất.

“Đẹp lắm phải không?”

Trấn Nguyệt tiên nhân đi tới, bình thản đáp: “Có điều thứ gì càng đẹp thì càng nguy hiểm. Những loại hoa cỏ này không thể động vào đâu. Ban đầu tôi không biết nó là thứ gì nên từng thử chạm vào, sau đó liền lập tức trúng độc. Phải mất một năm sau đó tôi mới loại bỏ được hết độc tố. Cho nên từ đó về sau tôi chỉ đứng từ xa ngắm nó chứ không bao giờ động vào nó nữa".

'Thế nhưng Trấn Nguyệt tiên nhân vừa dứt lời thì Lâm Chính đã bẻ một bông hoa xuống rồi cầm trong tay quan sát.

“Lâm thần y!” Trấn Nguyệt tiên nhân vội vã hô lên. Nhưng không kịp nữa rồi.

Nhưng điều khiến bà ấy còn kinh ngạc hơn cả là Lâm Chính không hề có biểu hiện trúng độc. Như thể bông hoa độc trong tay kia chỉ là một bông hoa bình thường vô hại.

Trấn Nguyệt tiên nhân trợn tròn mắt, một lúc lâu sau mới kinh ngạc kêu lên.

“Thật không thể ngờ...”

“Thảm thực vật này quả thực có độc, người thường động vào ắt sẽ mất mạng. Đúng là chỉ có cao thủ mạnh như tiên nhân mới có thể vận công ép chất độc ra ngoài. Có điều, đây cũng chính là điểm thần kỳ của thảm thực vật này, bên trong nó ẩn chứa một luồng năng lượng mạnh mẽ. Nếu có thể lợi dụng nguồn năng lượng đó thì có thể nghiên cứu ra một số dược liệu thần kỳ”, Lâm Chính mắt vẫn chăm chú nhìn bông hoa, nói. 

“Tôi cũng không hiểu rõ loại hoa cỏ này. Nếu Lâm thần y có hứng thú, vậy từ nay nó là của thần y”, Trấn Nguyệt tiên nhân cười đáp.

Đã đến lúc này rồi, bà ấy cũng không ngại tặng cho Lâm Chính một mối ân tình.

“Nếu vậy thì tại hạ xin đa tạ Trấn Nguyệt tiên nhân”.

Lâm Chính đứng dậy, mỉm cười nói.

Mặc dù bên ngoài anh tỏ ra bình tĩnh nhưng Trấn Nguyệt tiên nhân chắc chắn không biết trong lòng anh đang vui sướng và phấn khích ra sao.

Trấn Nguyệt tiên nhân không hiểu về y dược, cho nên không biết giá trị của loài hoa này kinh người đến mức nào!

Có điều Lâm Chính biết rõ, càng là thứ có giá trị thì càng không được biểu hiện vồ vập ra bên ngoài. Ngộ nhỡ Trấn Nguyệt tiên nhân nuốt lời thì phải làm sao?

“Lâm thần y, vẫn phải nhờ thần y nhanh chóng ra tay chữa trị cho khuyển tử nhà tôi!"”, Trấn Nguyệt tiên nhân nói.

“Được, không biết cậu ấy hiện giờ đang ở đâu?”, Lâm Chính đưa mắt nhìn tứ phía. 

Trấn Nguyệt tiên nhân vội vã đi về phía một vách núi, sau đó ấn lên vách vài cái.

Vách núi nhẫn nhụi kia dần tách ra, hoá ra bên trong có một cái hầm.

Căn hầm được mở ra hoàn toàn, một khối băng trông như một cỗ quan tài trong suốt hiện ra trước mắt Lâm Chính.

Trong nháy mắt, toàn bộ nhiệt độ trong hang đột nhiên hạ xuống âm ba trăm độ, ngay cả cơ thể

của Lâm Chính cũng không chống đỡ được cái lạnh.

Lâm Chính rùng mình, đôi mắt anh nhanh chóng tập trung vào khối băng.

Lâm Chính đi tới.

Càng đến gần mặt băng, cảm giác ớn lạnh càng rõ ràng hơn. 

Sau khi đến gần, anh nhìn thấy một người mặc. quần áo trắng được đặt nằm giữa lớp băng.

Đó là con trai của Trấn Nguyệt tiên nhân "Khuyển tử giờ chỉ có thể trông cậy vào Lâm thần y!", Trấn Nguyệt tiên nhân chắp tay cúi đầu, trong mắt tràn đầy hy vọng.