“Cái gì?”,
Trấn Nguyệt Tiên Nhân nín thở, không kịp phản ứng.
Hai tay của Lâm Chính bỗng bốc lửa. Bà ta tái mặt, vội dùng chân khí để dập ngọn lửa bùng lên. Nhưng dù bà ta có cố gắng thì cũng không thể dập được lửa.
Trấn Nguyệt Tiên Nhân không dám chần chừ, vội phóng ra một luồng khí tức đẩy lùi khoảng cách với Lâm Chính.
Sau khi kéo dãn khoảng cách, bà ta lập tức tập trung sức mạnh dập ngọn lửa đang bốc lên trên cơ thể thì phát hiện ra ngọn lửa này mạnh vô cùng. Bà ta phải đồn toàn lực mới xử lý được và điều đó đồng nghĩa với việc mà ta bị tiêu hao rất nhiều năng lượng.
“Đây là...dị vương hỏa! Cậu biết cả dị vương hỏa sao?”, Trấn Nguyệt Tiên Nhân kinh hãi.
“Chút hỏa diễm này đã là gì? Để tôi cho bà thấy thế nào là dị hỏa thực sự nhé”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn, đôi mắt đột nhiên phóng ra luồng sáng còn chói hơn cả mặt trời.
Bên trong đồng tử của anh như có ngọn lửa đang bùng cháy. Ngay sau đó anh lật bàn tay.
'Vụt! Một cột lửa từ lòng bàn tay anh phun thẳng lên trời. Đợi cột lửa dần yếu đi thì mọi người phát hiện ra có một bông hoa sen bằng lửa hiện ra.
Ngọn lửa màu trằng với cánh hoa trong suốt vô cùng đẹp đẽ. Thế nhưng đối với Trấn Nguyệt Tiên Nhân thì đây là nỗi sợ.
“Tịnh Thế Bạch Liên! Đó là Tịnh Thế Bạch Liên...hơn nữa cậu còn rót cả diễm lực vào nó? Cậu điên rồi! Lế nào cậu muốn phá hủy cả cái Long Xuyên này?", Trấn Nguyệt Tiên Nhân hét lên.
“Không phá hủy được Long Xuyên, tiêu diệt bà thôi", Lâm Chính trầm giọng, đột nhiên ném Tịnh Thế Bạch Liên lên không trung và nhảy lên theo.
Người của Long xuyên ngước nhìn. Thế nhưng họ chưa kịp nhìn rõ thì.
Bùm! Một vụ nổ kinh hoàng đã diễn ra bao trùm cả không gian.
Sau đó, cảnh tượng khủng khiếp xuất hiện trong tầm mắt của đám đông. Và cũng xuất hiện trong tầm mắt của Trấn Nguyệt Tiên Nhân.
Đó là một bông hoa Bạch Liên cực đẹp đó tỏa ra ánh sáng bao trùm cả bẩu trời, đánh tan mây trắng, nhuộm cả không gian.
Nó chưa kịp nở rộ thì đã vội thu hẹp phạm vi, chỉ tập trung vào điểm trung tâm.
Điểm trung tâm đó có một người như thiên thần đang đứng. Đó là một người đàn ông với mái tóc trắng và cơ thể lấp lánh như thủy tinh.
“Người...người này là thần y Lâm thật sao?”, Diệp Tuần Tinh cảm thấy ớn lạnh sống lưng. Hai chân ông ta run lên. Ông ta phát hiện ra có một nỗi sợ không thể miêu tả bằng lời trỗi dậy bên trong con người mình.Đó là cảm giác bị chèn ép tới khó thở.
“Mình đã lựa chọn đúng rồi”, Thủy Thánh Võ hít một hơi thật sâu và tự nhủ.
“Cậu...chủ nói gì cơ?”, một cao thủ hỏi Thủy Thánh Võ.
“Nhà họ Thủy tương lai không phải lo lắng gì nữa rồi", Thủy Thánh Võ nói giọng khàn khàn.