Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 3116: Tức giận




Người nhà họ Diệp sắp xếp xong cho gia đình Tô Nhu bèn vội vàng rời đi. Trương Tỉnh Vũ tỏ ra vô cùng lo lắng, ở trong khách sạn mà bà ta đứng ngồi không yên.

“Tại sao lại thành ra thế này chứ. Một buổi mừng thọ đang yên đang lành sao mà lũ mèo mả gà đồng cũng có mặt thế, chẳng ra sao cả”, Trương Tinh Vũ tức giận nói.

“Chẳng trách bà lại thiết kế hai khu vực. Khu vực phía trước là để chặn đám người đến làm loạn.Chỉ có điều đến bà cũng không ngờ, những người cháy nhà hội của lại nhiều như vậy”, Tô Nhu thở dài.

“Con gái chúng ta không thể khoanh tay đứng nhìn được. Phải nghĩ cách thôi”. Trương Tinh Vũ kéo tay của Tô Nhu, rơi nước mắt.

Tô Nhu tỏ vẻ bất lực: “Mẹ, mẹ muốn con phải làm thế nào đây. Con không thể động vào những gia tộc đó mà. Con nào phải cao thủ gì đâu”

“Con không phải nhưng có người phải”.

“Mẹ, không phải mẹ lại bắt con nhờ thần y Lâm ra mặt đấy chứ?”, Tô Nhu tái mặt.

“Ngoài cậu ta ra chẳng ai có thể xử lý được hết”, Trương Tinh Vũ vội vàng nói. 

“Đủ rồi, mẹ! Chúng ta đã nợ Lâm Chính quá nhiều rồi. Sao có thể nhờ người ta giúp đỡ được nữa. Hơn nữa giờ người ta ở Giang Thành, không phải ở Long Xuyên, sao có thể cứu giúp được. Mà dù anh ấy có ở đây thì con cũng sẽ không đi nhờ đâu. Đây khác gì là gây ra thêm phiền phức cho. người khác. Thần y Lâm đủ bận rồi”, Tô Nhu đanh giọng.

Trương Tinh Vũ há miệng gào lên và ngồi phịch xuống ghế sô pha khóc thút thít. Tô Quảng lắc đầu, đứng ra cạnh cửa sổ hút thuốc.

Đúng lúc này...Rầm. Cánh cửa bị ai đó đạp mạnh, sau đó có vài người xông vào. Trương Tỉnh Vũ tái mặt.

“Ai?”, Tô Quảng vội chộp lấy bình hoa ở bên cạnh. Tô Nhu và Trương Tinh Vũ hết hồn.

Lâm Chính với sắc mặt lạnh như băng nhìn ra phía trước. Anh ý thức được điều gì đó: “Các người là người của cậu Bùi à?”

“Ấy, thật không ngờ dạng tiểu tử như vậy mà cũng tinh mắt gớm nhỉ”, một người đàn ông đầu trọc cười hi hi.

“Các người muốn làm gì?”, Tô Nhu bặm môi.

“Làm gì à? Sao cô ngốc thế, cậu Bùi nhà chúng tôi thích cô nên đương nhiên là tôi tới đưa cô tới chỗ cậu Bùi rồi”.

Người này cười rồi phất tay: “Đưa người đi. Những ai dám phản kháng thì đánh gãy tay chân”

“Vâng”, những tên khác để lộ vẻ dữ tợn. “Các người to gan gớm”.

“Ban ngày ban mặt mà dám bắt người. Có tin tôi cho gọi cảnh sát không”, Trương Tỉnh Vũ tức giận gào lên và lấy điện thoại ra.

Bốp! Một tên trong số đó nhanh tay nhanh mắt lao tới đập cái điện thoại và tát cho bà ta một phát.

“Đồ tiện nhân này, bà chán sống rồi phải không? Gó tin là ông đây xử lý luôn bà không”, người đàn ông quát.

“Các người...”, Trương Tinh Vũ tức tới mức á khẩu. Bà ta cố găng đứng cản ngay trước mặt Tô Nhu. Tô Quảng cũng giơ bình hoa ra thế nhưng bọn họ nào phải là đối thủ của đám người này.

Đúng lúc này. “Á á", đối phương đột nhiên ôm bụng quỳ phụp xuống đất, chúng lăn lộn với vẻ đau đớn chưa từng có.  

Cả nhà Tô Nhu giật mình.

“Tô Nhu, giờ Long Xuyên không được yên ổn, mọi người đừng rời khỏi cảnh sát. Anh ra ngoài một chuyến. Lâm Chính trầm giọng.

“Anh đi đâu”, Tô Nhu giật mình.

“Anh tới nhà họ Diệp tìm vài người tới bảo vệ em. Nói xong Lâm Chính vội vàng lao ra ngoài.