Chẳng trách Tử Long Thiên lại không sợ. Vì ông ta đoán chắc rằng nếu anh chiến đấu ở đây thì sẽ khiến ông cụ phản công. May mà Lâm Chính để tâm. Nếu không, giao đấu với ông cụ cũng khó mà lường trước được tình huống.
Thế nhưng nếu không hành động thì chẳng lế cứ ngồi im? Nếu như những gì Tử Long Thiên nói là thật thì việc ông ta giết người đàn ông canh mộ kia, đoạt lấy thi thể của Đại Chấn Thiên Ma sẽ là một điều vô cùng bất lợi dành cho Lâm Chính.
Giờ phải làm sao? Lâm Chính chau chặt mày, suy nghĩ một hồi và nghĩ ra một cách. Anh ngẩng đầu nhìn chăm chăm ông cụ: “Lão tiền bối, có phải ai cũng có thể khiêu chiến với ông không?”
“Đương nhiên, bọn họ tới đây chẳng phải là vì truyền thừa sao? Nếu như tôi không chặn được họ thì họ lấy truyền thừa thôi. Nhưng tôi nói rồi, tôi chỉ cho ba cơ hội. Tôi không ra đòn sát phạt vì tôi không muốn giống như sư tôn của tôi, biến thành ma”, ông cụ nói.
“Nếu đã vậy thì...tôi”, Lâm Chính định nói gì đó. Lúc này, có một giọng nói vang lên: “Ba trắm năm rồi. Cơ thể ba trăm năm có thể dùng để luyện chế được rồi”.
Dứt lời, tất cả đều quay qua nhìn. Họ bỗng thấy lửa lớn bùng lên ở phía xa. Vô số bóng hình như những thiên thạch bay tới. Cả Lâm Chính và Tử Long Thiên đều tối mặt.
Khí tức của đối phương rất kinh khủng, khiến họ cảm thấy thở không ra hơi. Dù là Lâm Chính thì cũng có cảm giác như vậy.
Người có thể tạo ra được áp lực như thế chỉ có một người. Đó là đạo chủ của Thiên Ma Đạo.
Người này là ai? Lế nào là một người có thực lực như đạo chủ sao?
Thật khủng khiếp. Người của Thiên Ma Đạo. cũng ngạc nhiên, họ dồn về phía Tử Long Thiên.
Lâm Chính đánh mắt. Khi đối phương đáp xuống thì đã đốt cháy ngay một cái cây to trước mặt.
Tất cả có ba người. Người đứng hai bên mặc đồ màu đen, đeo mặt nạ, nhìn không rõ nhưng dựa vào dáng người thì là một nam một nữ.
Phía trước họ là một người đàn ông cũng mặc đồ đen. Người đàn ông có sắc mặt tái nhợt, phía bên má phải có một đường hoa văn màu đen. Thần sắc người này trông vô cùng lạnh lùng, đôi mắt ánh lên vẻ cuồng ngạo.
Người này chắp tay sau lưng, có vẻ là khinh thường đám đông và coi họ như con sâu cái kiến.
"Khí tức này...bọn họ là người của Tử Vực sao?”,Tử Long Thiên tái mặt.
Tử Vực? Lâm Chính cũng nhìn kỹ đối phương.
“Đám hề của Thiên Ma Đạo mà cũng dám tranh đoạt với tôi à? Mau biến, nếu không các người sẽ chết đấy", đối phương nói bằng vẻ vô cảm.
Đối phương đanh mặt, đổi phương hướng, phản công lại.
Hai cú đấm va chạm. Luồng sức mạnh khủng khiếp phóng ra, lan tảo ra xung quanh. Không ít ma nhân của Thiên Ma Đạo bay bật ra.
Lâm Chính và Tử Long Thiên vội vàng lùi lại. Cả người mặc đồ đen vừa tung cú đấm cũng
phải lùi lại theo. Đợi đến khi kẻ này đứng vững thì mới phát hiện ra người vừa ra đòn chính là ông cụ.