Lâm Chính đương nhiên không thể đến Thiên Ma Đạo thật.
Đội quân đến Thiên Ma Đạo cũng sẽ không thật sự tiến vào Thiên Ma Đạo.
Bọn họ chỉ là mồi nhử, dùng để tung hỏa mù Thiên Ma Đạo.
Bởi vì Lâm Chính không thể xác định tintức mà Mạn Sát Hồng nhận được có phải là mưu kế của Thiên Ma Đạo hay không.
Nếu thật sự là kế điệu hổ ly sơn của bọn họ, dù thế nào Lâm Chính cũng không thể rời khỏi Giang Thành! Một khi đi rồi, chỉ sợ nhà sẽ bị người ta đạp nát.
Nhưng nếu không phải kế, Lâm Chính không đến rừng ma Liệt Hỏa ngăn chặn hành động của Thiên Ma Đạo, để bọn họ thuận lợi lấy được tim của Thiên Ma cái thế, vậy thì đối với Lâm Chính mà nói cũng sẽ là mối đe đọa rất lớn.
Suy đi nghĩ lại, Lâm Chính quyết định chủ động tấn công, điều đội ngũ đi tấn công Thiên Ma Đạo khiến Thiên Ma Đạo nảy sinh ảo giác, khiến bọn họ không dám chủ động tấn công Giang Thành.
Bản thân Lâm Chính thì xuất phát đến rừng ma Liệt Hỏa.
Bởi vì thời gian gấp rút, anh hoàn toàn không có thời gian suy nghĩ tin tức của Mạn Sát Hồng có đúng hay không.
Khi đội ngũ của Mạn Sát Hồng còn chưa đến Thiên Ma Đạo, chuyên cơ của Lâm Chính đã đáp xuống thành phố Hồng Xuyên.
Thành phố Hồng Xuyên là thành phố ở biên giới của Long Quốc, nằm ở khu vực hoang vu hẻo lánh, khí hậu khô căn, cộng thêm giao thông không phát triển nên trình độ kinh tế của cả thành phố cũng rất có hạn, nhân khẩu không nhiều. Người trẻ tuổi trong thành phố hầu như đều tập trung về những thành phố phát triển của Long Quốc, ở thành phố nhỏ nơi biên thùy này đương nhiên sẽ rất tiêu điều.
Xuống khỏi chuyên cơ, một chiếc xe đã chờ sẵn ngoài sân bay.
Đây là người dẫn đường ở bản địa do Mã Hải tìm qua điện thoại từ trước, người này sẽ dẫn Lâm Chính đến rừng ma Liệt Hỏa.
“Chào anh, rừng địa ngục là khu cấm, tôi chỉ có thể dẫn anh đến gần đó. Nơi đó đã bị phong tỏa, người bình thường không được vào. Nếu anh đến đó chụp ảnh check-in, tôi đề nghị anh ở bên ngoài chụp vài tấm là được. Nếu đến quá gần thì sẽ có khí độc, hít phải khí độc ngất đi là tiêu đời!", người dẫn đường vừa lái xe vừa khuyên nhủ: “Năm nào chỗ chúng tôi cũng có rất nhiều người trẻ tuổi không sợ chết chạy đến gần chụp ảnh, kết quả đều hít phải khí độc mà tử vong. Tôi thấy anh còn trẻ tuổi, đừng có làm vậy”.
“Yên tâm đi, tôi chỉ xem thôi, không làm gì cả”, Lâm Chính cười nói.
“Vậy thì tốt”.
Người dẫn đường cười nói: “Số điện thoại tôi ở ngay ghế sau, anh có thể ghi lại. Khi nào anh tham quan xong thì có thể gọi cho tôi, tôi sẽ đến đón anh. Nhớ kỹ, đừng đến gần khu rừng đó!”.
“Được!".
Chẳng mấy chốc, xe taxi đã đến rìa ngoài cùng của rừng ma Liệt Hỏa.
Tài xế thò đầu ra nhìn, vô cùng hoang mang.
“Đúng là kỳ quái”.
“Sao vậy?”, Lâm Chính hỏi.
“Ngày trước thường có bảy tám người cảnh sát canh ở nơi này, không để người khác tùy tiện vào rừng địa ngục, sao hôm nay không thấy một ai?
Hơn nữa, dây cảnh giới của cảnh sát cũng đứt? Chuyện này là sao? Chẳng lẽ nơi này đã hủy phong tỏa?”, tài xế khó hiểu nói.
Lâm Chính khàn giọng đáp, đi về phía trước.
“Xảy ra chuyện? Này, anh gì ơi, anh định làm gì? Anh đi đâu? Mau quay lại! Không được đi! Không được tới chỗ đó!”, tài xế kinh hoảng, vội vàng la lên.
Nhưng Lâm Chính lại không quay đầu, nhanh
chóng biến mất trong khu rừng khô tỏa ra khí tức cháy bỏng ở phía trước.