Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 3098: Rừng ma Liệt Hỏa




Quay về Giang Thành, Lâm Chính bận rộn cả một ngày, xử lý xong công việc chất chồng, sau đó quay về nhà.

Tâm trạng Tô Nhu đột nhiên tốt hơn lên, vừa lục đục trong bếp vừa ngâm nga hát.

Lâm Chính ngồi trên ghế buồn chán xem tivi.

“Trúng vé số rồi à? Sao vui thế?”, Tô Nhu bưng món ăn đã nấu xong đi ra khỏi phòng, Lâm Chính không nhịn được cười hỏi.

“Thần y Lâm chữa khỏi cho Tâm Ngữ, hơn nữa còn giải quyết mâu thuẫn của gia đình Tâm Ngữ, đương nhiên em rất vuil”, Tô Nhu cười nói.

“Vậy à? Y thuật của thần y Lâm đúng là cao siêu”, Lâm Chính cười nói.

Tô Nhu sửng sốt, vẻ mặt đột nhiên thay đổi, cười gượng: “Đúng vậy... Lâm Chính, tới ăn cơm đi”.

“Ừ", Lâm Chính nhận ra sự quái lạ của Tô Nhu, nhưng không biết tâm tư của cô, chỉ đành vờ như không thấy.

Hai người ăn được mấy miếng. 

“Đúng rồi, em có chuyện muốn nói với anh”.

“Chuyện gì?”.

“Mẹ vừa gọi điện thoại tới nói vài hôm nữa là tiệc thọ tám mươi của bà nội nuôi, cả nhà chúng ta đều phải qua đó dự tiệc, anh cũng đi cùng đi”.

“Phải đi sao?”.

“Phải đi! Nhà bà nội nuôi của em cũng chính là nhà Tâm Ngữ, gia thế không tầm thường, nếu không đi làm người ta không vui, mẹ cũng khó mà ăn nói!”,

Tô Nhu nghiêm túc nói.

Lâm Chính cười khổ: “Được thôi, chỉ là ăn bữa cơm, nếu hôm đó về thì đi một chuyến là được”.

“Vậy được, em sẽ thu thập quần áo giúp anh, đến lúc đó chúng mình cùng đi”, Tô Nhu mỉm cười nói.

Một đêm bình yên.

Sáng sớm hôm sau, Lâm Chính lại tới học viện Huyền Y Phái luyện dược.

Thái Thương Long được sắp xếp điều dưỡng trong học viện, chuẩn bị cho việc đột phá sau này.

Học viện có thiên kiêu xếp thứ ba trấn giữ, Lâm Chính cũng yên tâm hơn nhiều.

Nhưng những ngày tháng yên bình không kéo dài được lâu.

Trong văn phòng chủ tịch của Dương Hoa.

“Chủ tịch Lâm, cô Mạn Sát Hồng có chuyện gấp muốn gặp cậu”, Mã Hải đi vào, cung kính nói.

“Bảo cô ta vào đi”, Lâm Chính hơi bất ngờ.

Lâm Chính vừa xử lý tài liệu trong tay vừa hỏi.

“Đó là một cấm địa ở biên cảnh của Long Quốc, nơi đó rất kỳ lạ, cả khu rừng bị lửa lớn bao vây, mà lửa này cả năm không tắt, đã kéo dài mấy chục năm”.  

Lâm Chính ngạc nhiên, đột nhiên nghĩ tới điêu gì, cười thành tiếng: “Là rừng địa ngục ở biên giới phía Đông Bắc phải không? Tôi biết, báo đài đã đưa tin, cũng có nhân viên nghiên cứu nghiên cứu về nó. Nghe nói lửa ở đó là địa hỏa, rất khó dập tắt, do đó chính phủ đã cách ly nó. Địa hỏa thì đừng nói là cháy mấy chục năm, cháy cả trăm năm cũng không có gì kỳ lại”.