Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 3088: Thiên kiêu đứng thứ hai




Anh ta quay đầu lại, nhìn chằm chằm Lâm Chính ở trong đại sảnh, hét lên: “Khốn nạn! Mày đang sỉ nhục tao sao?”.

“Tôi đã nói tôi sẽ cho anh cơ hội”, Lâm Chính nói.

“Rõ ràng là mày đang sỉ nhục tao! Đồ chó! Tao là Thủy Thái Tử, người thừa kế của nhà họ Thủy! Mày sỉ nhục tao như vậy, tao sẽ giết mày!”, Thủy Thái Tử thẹn quá hóa giận, thấy không trốn thoát được, bỗng rút nhuyễn kiếm ở thắt lưng ra, xông về phía Lâm Chính.

Kiếm của anh ta óng ánh trong suốt, giống như nước mùa thu, mảnh như sợi tơ, đâm tới một kiếm toát ra sự lạnh lẽo như đâm thẳng vào linh hồn.

Thật là ảo diệu.

Nhưng Lâm Chính vẫn ngồi vững vàng trên ghế, không hề hoảng loạn.

Đợi nhuyễn kiếm đâm tới, anh đột nhiên vung tay, quơ lấy nắp một tách trà đỡ đòn.

Keng. Tiếng động quỷ dị vang lên.

Mũi nhuyễn kiếm lại bị nắp trà chặn lại. 

Nhuyễn kiếm không thể đâm xuyên nắp trà. Mọi người đều hồi hộp.

Thủy Thái Tử mở to mắt, nhưng anh ta không từ bỏ, hừ một tiếng, tiếp tục tích lũy sức mạnh, sau đó sử dụng hết tất cả khí ý, không giữ lại chút gì.

Vù vù...

Khí kình rót vào nhuyễn kiếm, nhuyễn kiếm vang lên tiếng kêu âm vang. Sức mạnh cuồng bạo từ trên đó tuôn ra không ngừng đánh vào nắp trà, định đánh nát nó.

Nhưng dù khí kình của Thủy Thái Tử có dũng mãnh thế nào, uy lực trên nhuyễn kiếm có táo bạo thế nào vẫn không thể đánh vỡ nắp tách trà...

Giờ phút này, cuối cùng mọi người cũng đã biết vì sao thần y Lâm lại tràn đầy tự tin nói sẽ khiến

Thủy Thái Tử mãi mãi ở lại đây như vậy.

Hóa ra thực lực của anh mạnh hơn Thủy Thái Tử không biết bao nhiêu lần...

Trong mắt thần y Lâm, Thủy Thái Tử chẳng là gì cả!

“Được rồi, không lãng phí thời gian nữa!”. 

Lúc này, Lâm Chính đột nhiên nói ra một câu.

Con ngươi của Thủy Thái Tử co lại.

Lâm Chính vung cánh tay, nắp tách trà tỏa ra sức mạnh cực kỳ tinh xảo.

Xoảng! Trong nháy mắt, nhuyễn kiếm trong tay Thủy Thái Tử vỡ tan, biến thành những mảnh vụn văng tứ phía.

Thủy Thái Tử bị đánh lùi hơn mười bước, cuối cùng ngã lăn trên mặt đất, vô cùng chật vật.

Lâm Chính thổi nắp trà, trên nắp trà vẫn không hề hấn gì, sau đó đậy lên lại tách trà, đứng dậy đi về phía Thủy Thái Tử.

Anh cầm tách trà đi tới một chiếc cột gần đó, đập tách trà vào cột.

Tách trà vỡ tan tành.

Lâm Chính cầm mảnh vỡ lên đứng trước mặt Thủy Thái Tử.

“Mày... mày muốn làm gì?”, Thủy Thái Tử run rẩy, lắp bắp lên tiếng. 

“Anh dám động vào em gái tôi, sao tôi có thể bỏ qua cho anh? Anh ép cô ấy tự sát, bây giờ anh không chịu chết, tôi chỉ đành tự mình ra tay! Mảnh vỡ của tách trà cắt qua cổ họng chắc sẽ rất đau phải không?”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

“Mày... mày muốn giết tao?”, Thủy Thái Tử khó mà tin được.

Người nhà họ Diệp cũng vô cùng kinh ngạc.

“Thần y Lâm, chờ đã!”, bà cụ Diệp lập tức hét lên: “Người này không được giết!”.

“Vì sao?”, Lâm Chính ngẩng đầu lên.

“Vì nhà họ Thủy bọn tao không phải các người muốn đụng là đụng! Thần y Lâm, mặc dù mày có thể đánh bại tao, nhưng chưa chắc mày có thể đánh lại người nhà họ Thủy! Tao thừa nhận tao không bằng mày, nhưng nếu anh trai tao ở đây, thần y Lâm mày cũng sẽ chỉ là con kiến dưới mặt đất! Anh trai †ao sẽ giãm chết mày!”, Thủy Thái Tử hét lớn.

“Thiên kiêu đứng thứ hai?”.

Lâm Chính kinh ngạc.