Người nhà họ Thuỷ đều nín thở. Người nhà họ Diệp cũng chết lặng.
Lâm thần y đến từ Giang Thành này ... quá điên rồi
Đồng tử của cậu Thuỷ co lại và khuôn mặt anh ta trở nên tái nhợt.
Anh ta nhìn chằm chằm mảnh vỡ của tách trà rơi trước chân mình, trong mắt bừng bừng lửa giận.
Lâm thần y này hoàn toàn không coi anh ta là cái đinh gì!
"Được! Tốt lắm! Họ Lâm, mày có gan đấy! Xem ra hôm nay không động chân tay thì mày sẽ không bỏ qua chuyện này! Mày thực sự cho rằng tao dễ bắt nạt sao?"
Cậu Thuỷ không thể nhịn được nữa, anh ta tức giận đến mức giãm phải mảnh vỡ của tách trà.
Räc!
Những mảnh tách trà bị nghiền nát ngay tại chỗ.
Mọi người giật mình.
Lâm Chính yên lặng nhìn, một lúc sau lắc đầu: “Tôi cho anh một cơ hội!"
"Tao cũng đã cho mày một cơ hội, nhưng là mày không biết tốt xấu! Nếu như vậy, mày cũng không thể trách tao!"
Cậu Thuỷ gần giọng quát: “Lên cho tao! Bắt tên họ Lâm này lại!”
"Vâng!" Các cao thủ của nhà họ Thủy lập tức lao tới.
"Dừng lại! Thuỷ Thánh Văn! Cậu tự phụ quá rồi đấy!", bà cụ Diệp cũng nổi giận.
Tất cả các cao thủ của nhà họ Diệp cũng lao lên phía trước.
"Nhà họ Diệp nghe đây, tôi chỉ nhằm vào tên họ Lâm này! Nếu như các người dám nhúng tay vào, tôi sẽ xử lý luôn cả các người. Đến lúc đó Long Xuyên sẽ không còn nhà họ Diệp! Tự cân nhắc thiệt hơn đi!", cậu Thủy hét lớn.
Bây giờ anh ta sợ răng nhà họ Diệp sẽ ra tay can thiệp!
Nếu không, thuộc hạ mà anh ta dẫn tới đơn giản là không đủ để đối phó với nhiều cao thủ như vậy.
"Cân nhắc thiệt hơn? Thuỷ Thánh Văn! Cậu đã giết cháu gái của tôi! Bây giờ còn muốn tấn công Lâm thần y! Nhà họ Diệp và nhà họ Thuỷ đã không đội trời chung như nước với lửa từ lâu rồi! Bây giờ cậu còn muốn chúng tôi đứng ngoài không quản? Nếu đã làm rồi thì phải làm cho đến nơi! Người đâu, bắt Thuỷ Thánh Văn lại cho tôi! Bà nội đây phải tự mình xử lý tên khốn này!”, bà cụ Diệp cũng nổi cơn tam bành, cầm cây gậy trong tay hét lớn.
Nhà họ Diệp từ lâu đã không vừa mắt với lối hành xử độc đoán ngông nghênh của cậu Thuỷ. Cho bên bà cụ Diệp còn chưa nói hết câu, cao thủ nhà họ Diệp đã lao về phía Thuỷ Thánh Văn.
Cậu Thuỷ mặt mũi tối sầm lại, nhìn nhà họ Diệp. với vẻ không thể tin nổi.
Những cao thủ của nhà họ Thủy không dám xông tới tấn công Lâm Chính nữa mà lần lượt rút lui để bảo vệ Thủy Thánh Văn.
Hai bên lao vào ẩu đả, cuộc chiến bất phân thắng bại.
Nhà họ Diệp một phen hỗn loạn.
Tuy nhiên, vào lúc này, một giọng nói lãnh đạm vang lên.
"Dừng lại!"
Những người có mặt tại hiện trường đều sững SỜ.
Là Lâm Chính!
“Lâm thần y?” Bà cụ Diệp cảm thấy rất khó hiểu hỏi.
"Bà cụ, bảo người của bà dừng tay lại”, Lâm Chính nói.
Mặc dù bà cụ Diệp không hiểu gì nhưng cũng không từ chối Lâm Chính.
“Quay lại đây!", bà cụ Diệp hạ giọng rồi ra lệnh.
Người nhà họ Diệp bối rối và miễn cưỡng rút lui.
Hai bên lúc này mới tách nhau ra.
Người nhà họ Thuỷ lúc này trông vô cùng thảm.
Dù sao Thủy Thánh Văn tới quá vội vàng, không chuẩn bị đầy đủ nhân lực, cho nên lần này tổn thất lớn.
“Cậu Thuỷ không sao chứ?” Liễu Chiêu Nhi vội vàng đỡ Thuỷ Thánh Văn. Cô ta cũng bị thương, tuy rằng không nghiêm trọng, nhưng trên tay đều là máu tươi, nhìn qua rất đáng sợ.
Lâm Chính đứng dậy nhẹ giọng nói.
"Tao muốn đi thì không ai giữ được!! Họ Lâm kia, đừng tưởng có nhà họ Diệp giúp đỡ thì mày sẽ làm gì được tao. Một khi ra khỏi nhà họ Diệp, tao nhất định sẽ khiến mày hối hận!”, mắt cậu Thuỷ long sòng sọc
"Thật sao? Đã vậy, tôi nói với nhà họ Diệp không được động thủ, giờ cùng xem anh có thể rời đi hay không nhé!" Lâm Chính đáp.