Cậu Thuỷ và một số cao thủ của nhà họ Thuỷ đang ngồi trong phòng khách nhà họ Diệp uống trà.
Liễu Chiêu Nhi đang gọt trái cây cho anh ta ăn.
Cô ta không hề cảm thấy buồn chút nào về cái chết bi thảm của người bạn thân nhất của mình.
Cả nhà họ Diệp bước vào phòng khách. "Đồ khốn kiếp, cô còn dám tới đây?"
Diệp Hoài lườm Liễu Chiêu Nhi rồi quát bằng giọng lạnh lùng.
"Ồ? Tại sao tôi không thể đến đây? Tôi đã làm gì kia chứ?" Liễu Chiêu Nhi không hề biết ngượng, cười hi hi đáp.
"Nếu không phải do cô, Tâm Ngữ sao có thể chết thảm như vậy? Đến lúc này, cô còn dám nói láo? Cô đừng tưởng răng cô là đàn bà con gái thì tôi sẽ mềm lòng. Giờ tôi sẽ cho cô biết tay!” Diệp Hoài vô cùng tức giận, lập tức bước tới.
Nhưng trong giây tiếp theo, các cao thủ nhà họ Thuỷ cũng đột ngột đứng dậy.
"Diệp Hoài tiên sinh! Ông như vậy là có ý gì? Dám bắt nạt người nhà họ Thuỷ hay sao?", cậu Thuỷ nhấp ngụm trà rồi bình tĩnh nói.
"Cái gì? Cô ta họ Thủy sao?" Diệp Hoài nhíu mày.
"Cô ta không mang họ Thuỷ, nhưng hiện tại cô ta là người của tôi. Đánh chó phải ngó mặt chủ, muốn động đến người của tôi thì chẳng phải không nể mặt tôi sao?", cậu Thủy nheo mắt nói.
"Cậu... p Hoài cả giận, nhưng cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
"Được rồi, A Hoài, lui xuống trước đi”. Lúc này, bà cụ Diệp bước vào và nhẹ nhàng nói. “Vâng”, Diệp Hoài lùi lại một bước.
"Bà cụ Diệp, thật xin lỗi lại tới quấy rầy bà. Chỉ là tôi vừa nghe nói Lâm thần y đã tới Long Xuyên, thân là người nhà họ Thuỷ - gia tộc đứng đầu Long Xuyên nên tôi đương nhiên phải tới thăm một chút, nếu không chẳng phải không coi khách quý ra gì sao?" Cậu Thủy đặt chén trà xuống, cười ha ha nói nhưng cũng không đứng dậy chào hỏi. Rõ ràng những câu chào hỏi lịch sự kia chỉ là vẻ bề ngoài.
"Lâm thần y đến làm khách nhà họ Diệp chúng tôi, không phải đến nhà họ Thuỷ các người! Khách nhà họ Diệp, người nhà họ Thuỷ các người tới thăm làm gì?", bà cụ trầm giọng nói.
"Bà cụ Diệp, bà nói vậy nghe xa lạ quá. Nhà họ Thuỷ và nhà họ Diệp luôn là bằng hữu, thân thiết đã lâu, tại sao lại nói những lời gây chia rẽ như vậy? Khách của bà không phải cũng là khách của cậu Thuỷ này hay sao?", cậu Thuỷ cười lớn đáp.
Đúng là mặt dày!
Người nhà họ Diệp nghiến răng nghiến lợi nhưng cũng không thể làm gì được.
"Ai muốn gặp tôi?" Lúc này, một giọng nói lãnh đạm vọng tới.
Sau đó, Lâm Chính tay cầm một chiếc khăn tay, vừa lau tay vừa rảo bước tới.
Nhưng Lâm Chính không hề vươn tay ra để bắt mà trực tiếp ngồi xuống cái ghế bên cạnh, châm một điếu thuốc, lạnh lùng nhìn cậu Thuỷ lúc này đang lúng túng.
Cậu Thuỷ liếc nhìn cánh tay đang giơ ra giữa không trung, nhíu mày, nhưng vẫn nén giận rồi mỉm cười ngồi xuống.
"Lâm thần y này đúng là to gan thật đấy, dám không đưa tay ra bắt, không nể mặt cậu Thuỷ! Đúng là chán sống mà!”, người bên cạnh vô cùng tức giận, nhỏ giọng nói.