Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 3078: Anh đang ở đâu? Tâm Ngữ... chết rồi!




Ầm! Một tiếng nổ dữ dội vang lên.

Cửa dược phòng đột nhiên bị tông mở, một bóng người đen xì, mặt đầy bụi bặm chạy vọt ra.

Đó không phải ai khác mà chính là Lâm Chính!

“Khụ khụ, khụ khụ khụ khụ..., anh vừa ho dữ dội vừa phủi khói bụi trên người đi, đợi đến khi người  bình ổn lại mới chạy về dược phòng.  

Trong dược phòng là một mớ hỗn độn, vài lò luyện ngã đổ trên đất, một trong số đó còn nổ tan tành.

“Nổ lò rồi sao?”.

Lâm Chính nhìn chiếc lò nổ làm bốn năm mảnh, vẻ mặt không tin nổi.

Anh vội vàng chạy tới, tìm kiếm trong vụn thuốc rơi vãi trên mặt đất.

Một lúc lâu sau, cuối cùng anh cũng tìm được một viên đan dược đen tuyền.

“Là thứ này à?”, Lâm Chính hơi nghỉ hoặc.

Nổ lò luyện là hiện tượng khi uy lực và phẩm cấp của đan dược đột nhiên bùng nổ, vượt ngoài dự kiến, khiến cho năng lượng trong lò nhanh chóng bành trướng, lò không chịu nổi mà phát nổ.

Thông thường luyện đan xảy ra nổ có nghĩa chất lượng và phẩm chất của đan dược đã đạt cực hạn, có thể gọi là thần phẩm.

Nhưng từ màu sắc của viên đan dược này cho thấy... hình như nó rất bình thường.

“Không màu không mùi, không có chút dao. động năng lượng nào. Thứ mình luyện chế chắc là phá hoại thần đan, đan dược này chẳng khác gì đan dược bình thường mình luyện...".

“Chẳng lẽ... chỉ đơn thuần là ngoài y muốn, trên thực tế mình chưa hề luyện chế ra được thần dược?”.

Lâm Chính không hiểu, cất đan dược đi, chuẩn bị tiếp tục luyện chế.

Cốc cốc cốc...

Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên. “Wào đi".

Lâm Chính nhìn ra cửa phòng, hô lên.

Từ Thiên bước tới đẩy cửa vào, cung kính hành lễ với Lâm Chính: “Chào Chủ tịch Lâm”.

“Có chuyện gì?”.

“Chủ tịch Lâm, người của nhà họ Diệp ở Long Xuyên đến rồi!".

Lâm Chính dùng dáng vẻ của thần y Lâm bước nhanh đến Dương Hoa. 

Vừa vào văn phòng đã nhìn thấy bà cụ Diệp, Diệp Hoài và Diệp Tùng.

Lâm Chính hít sâu một hơi, cảm thấy có chuyện không ổn.

Bà cụ Diệp là người nắm quyền cao nhất ở nhà họ Diệp. Chuyện gì khiến bà ta đích thân đến đây?

Không đợi Lâm Chính mở lời, bà cụ Diệp đột nhiên quỳ xuống.

“Bà cụ, bà đang..”, Lâm Chính sửng sốt.

“Thần y Lâm, Diệp Thị tôi cầu xin cậu ra tay cứu giúp cháu gái tôi, nếu cậu bằng lòng, nhà họ Diệp sẵn sàng dâng lên tất cả mọi thứ! Chỉ cần cậu có thể giúp đỡ!”.

Nói xong, bà cụ dập đầu xuống đất.

Lâm Chính kinh ngạc, vội vàng tiến tới đỡ bà cụ, nghiêm túc hỏi: “Cháu gái bà là ai?”.

“Diệp Tâm Ngữ”. “Cái gì?”, Lâm Chính ngạc nhiên.

“Thần y Lâm... quen biết cháu gái tôi sao?”, bà cụ Diệp nhận ra sự thay đổi trên mặt Lâm Chính. 

Nhưng Lâm Chính lảng tránh vấn đề, hỏi: “Cháu gái bà sao rồi? Cô ấy ở đâu?”.

Bà cụ Diệp mở đôi mắt mờ đục: “Tâm Ngữ bị kẻ gian hãm hại, đã mất, bây giờ thi thể đang ở nhà họ Diệp! Nhà họ Diệp tôi van nài thần y An cứu chữa, sau thần y An cũng hết cách. Đến đường cùng, thần y An nói chúng tôi đến đây cầu xin cậu cứu giúp, nói rằng chỉ có cậu mới có thể cứu Tâm Ngữ”.

“Mã Hải, hãy sắp xếp chuyên cơ đến Long Xuyên! Nhanh!”, Lâm Chính gọi.

“Vâng, Chủ tịch Lâm!”.

Bà cụ Diệp nghe vậy, nước mắt dâng tràn.

Lâm Chính không nói gì, đi ra khỏi văn phòng đốt điếu thuốc. Nhưng chưa hút được bao lâu, điện thoại của Tô Nhu đã gọi tới. 

Sau khi anh bắt máy thì nghe Tô Nhu vừa khóc vừa nói.

“Lâm Chính! Anh đang ở đâu? Tâm Ngữ... chết rồi!