Thần Hỏa Tôn Giả mất tích khiến Lâm Chính có dự cảm chẳng lành. Đối phương có thể là ai? Tại sao lại bắt cóc Thần Hỏa Tôn Giả?
Mục đích của bọn họ là gì? Không phải là vì đối đầu với anh đấy chứ? Là Thiên Ma Đạo gây ra? Hay là của Tử Vực?
Tất cả đều khiến Lâm Chính cảm thấy phiền não. Kẻ địch khiến anh không kịp đề phòng...
“Xem ra phải sớm chuẩn bị mới được”, Lâm Chính lầm bầm, giao việc điều tra cho Tào Tùng Dương, Nguyên Tinh, còn anh thì vùi đầu vào việc luyện chế đan dược.
Giờ có được Thiên Phương Thần Thạch, anh phải kịp thời tận dụng thần thạch này để luyện chế ra dược vật đặc biệt, phòng lúc cần dùng tới.
Anh có dự cảm, sóng gió sắp ập tới rồi Đồng thời anh cũng vẫn phải thử nghiệm các vị thuốc mới này...
Nhà họ Diệp tại Long Xuyên...
Diệp Tâm Ngữ lo lắng trở về nhà. Nhà họ Diệp lúc này vẫn giống như lúc trước, có không ít người tới.
Mọi người đều tập trung ở phòng chính, bàn công chuyện. Ai cũng tỏ ra phiền muộn và âu sầu. Dù không nghe thì Diệp Tâm Ngữ cũng biết họ đang nói chuyện gì.
“Chẳng lẽ mình không thể giúp được gì cho gia đình thật sao?”, Diệp Tâm Ngữ bất lực nằm ra giường, nhìn lên trần nhà và lầm bầm.
“Tâm Ngữ có đó không? Tâm Ngữ?”, Diệp Tâm Ngữ ngồi bật dậy, vội vàng đẩy cửa chạy ra”.
“Chiêu Nhi, cậu tới rồi à?”, Diệp Tâm Ngữ cuối cùng cũng vui lên được chút ít.
Ngoài cửa là một cô gái mặc váy ngắn màu hồng để lộ đôi chân dài miên man. Cô gái xinh đẹp, trang điểm đậm, mỉm cười tươi rói. Đây chính là bạn thân của cô ta.
Cô gái bước tới, kéo tay Diệp Ngữ Tâm, cười nói: “Tâm Ngữ, mình nghe nói cậu chạy tới Giang Thành lấy trộm Tịnh Thế Bạch Liên, sao rồi? Tịnh Thế Bạch Liên đã lấy được chưa?”
“Đừng nhắc nữa, không chỉ không lấy được. Bạch Liên mà còn bị Nhạn Tê, Nhậm Niên chơi cho một vố. Nếu không phải vì anh rể của mình nhanh nhẹ thì có khi mình đã bị họ xử đẹp rồi, Diệp Tâm Ngữ nói bằng vẻ bất lực.
“Anh rể của cậu sao?”, Liễu Chiêu Nhi nhìn Diệp Tâm Ngữ băng vẻ không dám tin.
“Không phải anh rể của cậu là một kẻ vô dụng sao? Ở rể, chỉ biết ăn chùa, không biết làm gì cả, vậy mà anh ta có thể cứu cậu khỏi tay của Nhạn Tề và Nhậm Niên?”
“Cậu coi thường anh rể của mình rồi. Mặc dù đi ở rể nhưng anh ấy cũng có năng lực đấy”.
“Được rồi Tâm Ngữ, cậu đừng nhắc tới anh rể nữa. Anh ta dù có giỏi thì cũng chỉ là con sâu cái kiến trước mặt nhà họ Diệp mà thôi. Vậy mà cái cây lớn như nhà họ Diệp lại sắp bị con kiến nó ăn mất rồi”, Liễu Chiêu Nhi mỉm cười.
Diệp Tâm Ngữ á khẩu.
“Chiêu Nhi, cậu đừng nói bóng gió nữa, hơn nữa nhà họ Liễu có thể giúp đỡ nhà mình không?”, Diệp Tâm vội vàng hỏi.
“Mình giúp như thế nào đây? Người mà nhà họ. Diệp đắc tội có phải người bình thường đâu. Nhà họ Liễu xen vào chắc chắn cũng tan tác ngay. Tới khi đó mình cũng sẽ trở thành tội đồ của nhà họ Liễu mất. Tâm Ngữ, cậu tính hại mình luôn hả?”, Liễu Chiêu Nhi vội vàng nói.
“Thế nhưng...”, Diệp Tâm Ngữ định nói thêm gì đó nhưng không biết phải nói như thế nào.
Lúc này, Liễu Chiêu Nhi đột nhiên bật cười: “Tâm Ngữ, thực ra mình có cách có thể giải vây được cho nhà họ Diệp, chỉ sợ cậu không đồng ý”.
“Có cách gì cậu mau nói đi! Sao mình có thể không đồng ý được chứ?”, Diệp Tâm Ngữ vội nói.
“Hầy! Cách này thực ra rất đơn giản, cậu chắc cũng rõ”.
“Chiêu Nhi, cậu mau nói đi, rốt cuộc là cách gì?", Diệp Tâm vội vàng hỏi.
Liễu Chiêu Nhi nheo mắt, bật cười: “Đơn giản, cậu đi mời cậu Thủy chẳng hạn, như vậy chẳng phải là giải quyết được rồi sao?”
“Cậu Thủy”, Diệp Tâm Ngữ tái mặt.
Cậu Thủy chính là người thừa kế của nhà họ Thủy, cũng là thiên tài tuyệt thế của gia tộc này. Thế nhưng so với các huynh trưởng thì chút Thiên Phú của cậu Thủy vẫn chưa là gì.
Nhà họ Thủy có thể nói là giữ vị trí bá chủ ở Long Xuyên. Thế nhưng địa vị của họ cũng chỉ mới được nâng lên mấy chục năm qua, không ai dám gây sự với họ.
Lý do rất đơn giản. Nhà họ Thủy, có một vị chí tôn yêu nghiệt. Dựa vào vị này, nhà họ Thủy trở thành vô địch, làm chủ cả Long Xuyên. Có vị đó chẳng còn ai dám đôi kháng với nhà họ Diệp nữa.
Vị đó chính là huynh trưởng của cậu Thủy. Thế nhưng người huynh trưởng này đi ngao du khắp nơi tu luyện, rất ít khi ở nhà. Vị trí gia chủ của nhà họ Thủy liền năm trong tay của cậu Thủy
“Được rồi Tâm Ngữ, rốt cuộc cậu có muốn cứu nhà họ Diệp hay không. Muốn thì đi tìm cậu Thủy mà, thăm dò thái độ của người ta. Nếu như cậu Thủy vẫn còn ý đồ và định lợi dụng chuyện này ép. cậu thì cậu có thể bỏ đi. Dù sao cậu cũng là tiểu thư nhà họ Diệp, thanh thiên bạch nhật, anh ta dám làm gì cậu chứ. Nếu như chúng ta đi mà có thể giúp được nhà họ Diệp thì chẳng phải là chuyện vui sao?”, Liễu Chiêu Nhi vội nói.
Chỉ vậy thôi cũng khiến Diệp Tâm Ngữ cảm thấy lo lắng. Cô ta bặm môi, đôi mắt ánh lên vẻ kiên quyết: “Được, nếu đã vậy thì chúng ta đi một chuyến”.
“Phải vậy chứt Đi thôi”, đôi mắt Liễu Chiêu Nhi ánh lên vẻ kỳ lạ.