Dứt lời, mới người họ quay qua nhìn Lâm Chính.
Diệp Tâm Ngữ hai mắt sáng rực, vội vàng nói: “Đúng vậy, chú Hoài, chú Tùng, Lâm Chính quen biết nhiều nhân vật lớn như vậy, có khi mời được họ ra mặt giải vây cho nhà họ Diệp. Phía bên Khánh Dung thì không nói, Mộc Thiên Viên - cháu của Long soái không phải dạng vừa. Nếu như có thể mời được anh ta tới thì chúng ta có thể kê cao đầu ngủ ngon rồi”.
“Nói thì vậy chứ chuyện của nhà họ Diệp đâu có đơn giản”, chú Hoài như hất ra một gáo nước lạnh.
“Đừng nói là cháu của Mộc long soái mà ngay đến cả Mộc long soái có ra mặt thì cũng chưa chắc. Giờ ông ta tuổi đã cao, chẳng khác gì đèn dầu trước gió, nghe nói trước đó còn suýt về chầu trời rồi. Nếu không được thần y Lâm cứu giúp thì đã chết từ lâu. Mộc long soái mất đi thì uy thế của nhà họ Mộc cũng sa sút, đến bản thân họ còn khó giúp chính mình thì sao có thể cứu được chúng ta?”.
“Đúng vậy, Mộc long soái đích thân ra mặt thì may ra còn có chút hi vọng. Nếu như có thể mời thêm được hai vị long soái khác ra mặt nữa thì đúng là không còn gì phải lo lắng. Có điều long soái của Long QUỐC, có vị nào mà không đức cao vọng trọng? Sao họ có thể vì nhà họ Diệp chúng ta mà ra mặt đây? Cô chủ suy nghĩ đơn giản quá”, chú Tùng nói.
“Vậy....vậy nếu không được thì chúng ta đi nhờ thần y Lâm ở Giang Thành? Anh ta có Tịnh Thế Bạch Liên, hơn nữa thực lực của Dương Hoa cũng rất mạnh. Nếu mời được họ thì có khi có thể chấn nhiếp được đối phương. Đối phương sẽ không dám mạo phạm nữa", Diệp Tâm Ngữ bặm môi, vội vàng nói.
“Sao cô có thể nói như vậy được?”, chú Hoài trừng mắt: “Cô lẻn vào Huyền Y Phái lấy trộm Tịnh Thế Bạch Liên, nếu để thần y Lâm phát hiện ra thì cô còn mặt mũi đi mời cậu ấy nữa hay không? Huống hồ, nhà họ Diệp chúng ta và thần y Lâm không có giăng mắc gì, dựa vào cái gì cậu ta phải giúp chúng ta?"
“Điều này..”, Diệp Tâm Ngữ cúi đầu, không biết phải làm thế nào.
“Cảm ơn anh”.
“Thật không ngờ cậu Lâm nhiệt tình như vậy. Trước đó chúng tôi đối xử không tốt với cậu vậy mà cậu vẫn vô cùng độ lượng. Chúng tôi là kẻ tiểu nhân rồi", chú Hoài, chú Thúc vội vàng đứng dậy, khẽ cúi người.
“Hai vị không cần khách khí”.