Đến lúc tắt điện thoại, Diệp Tâm Ngữ đã năm gục lên cửa xe, lặng lẽ rơi lệ.
Lần này cô ta đến Giang Thành là muốn lấy Tịnh Thế Bạch Liên, làm quà mừng thọ tặng cho bà nội, một là cho bà nội niềm vui bất ngờ, hai là để bà nội không còn phiền muộn nữa.
Dù sao hiện giờ cũng chỉ có Tịnh Thế Bạch Liên mới có thể giải quyết khó khăn của nhà họ Diệp.
"Nhạn Tê! Nhậm Nhiên! Các anh hãy chờ đấy! Tôi nhất định sẽ không tha cho các anh đâu!", Diệp Tâm Ngữ lau nước mắt ở khóe mi, nghiến răng nghiến lợi lẩm bẩm.
"Tâm Ngữ".
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên.
Toàn thân Diệp Tâm Ngữ run lên, ngoảnh phắt lại.
Chỉ thấy một chiếc Mercedes tấp vào lề đường, Lâm Chính mở cửa xe đi xuống.
"Lâm Chính?". Diệp Tâm Ngữ cảm thấy vô cùng khó tin, vội chạy tới quan sát anh một lượt, kinh ngạc nói: "Anh... anh không sao?".
"Tôi có thể bị làm sao chứ?", Lâm Chính cười đáp.
"Thế thì tốt, thế thì tốt..., Diệp Tâm Ngữ thở phào nhẹ nhõm, vừa nhìn Lâm Chính vừa gật đầu: "Xem ra Nhạn Tề và Nhậm Nhiên vẫn còn chút nghĩa khí, nhưng mà cũng phải, bọn họ không có lý do gì để làm hại anh. Dù sao bọn họ đã lấy được Tịnh Thế Bạch Liên, đạt được mục đích, giết cũng chẳng có ý nghĩa gì. Nếu bọn họ giết anh thì sẽ trở mặt hoàn toàn với nhà họ Diệp chúng tôi, mất nhiều hơn được".
"Đúng vậy".
"Lâm Chính, anh nói cho tôi biết, rốt cuộc thứ anh đưa cho bọn họ là gì? Là giả đúng không?", Diệp Tâm Ngữ vội hỏi.
"Cô từng thấy Tịnh Thế Bạch Liên sao?", Lâm Chính hỏi ngược lại. Diệp Tâm Ngữ lắc đầu.
"Vậy cô nghĩ cái đó là thật sao?", Lâm Chính cười hỏi.
"Chắc chắn là giả! Nhưng mà thứ đó đẹp thật, nhìn chẳng khác nào báu vật, thảo nào lại lửa được bọn họ", Diệp Tâm Ngữ cười nói, sau đó khoanh hai tay trước ngực, nheo mắt lại: "Tôi đoán chắc đó là món quà nhỏ anh mua cho chị Nhu chứ gì? Nhưng bị bọn họ cướp mất rồi, có phải bây giờ anh rất đau lòng, rất buồn bã?".
"Không hề", Lâm Chính lắc đầu. "Đừng giả bộ nữa, tôi nhìn ra được". "Cô nhìn ra cái gì?".
"Vẫn còn giả vờ? Được rồi, được rồi, đi thôi, tôi đưa anh đi tìm cửa hàng, mua hoa sen kim cương tặng anh, buổi tối anh tặng cho chị Nhu, coi như tôi đền cho anh", Diệp Tâm Ngữ nhún vai: "Lần này nếu không nhờ anh thì tôi cũng không thể an toàn thoát thân, thứ này coi như chút tấm lòng của tôi đi".
Lâm Chính sửng sốt, có chút dở khóc dở cười, nhưng cũng không từ chối, cười đáp: "Nếu vậy thì tôi cũng không khách sáo nữa".
Thế là hai người đi thẳng đến cửa hàng trang sức ở Giang Thành.
Cùng lúc đó có hai bóng dáng tới ven Giang Thành, ngăn Nhạn Tề và Nhậm Nhiên đang định đến sân bay ở thành phố bên cạnh.
"Hả? Các người là..."
"Song Hùng nhà họ Diệp!".
"Sao các ông lại ở đây? Lẽ nào... là Diệp Tâm Ngữ sắp xếp?".
Phải biết rằng người kia rất thương yêu cô cháu gái này, cũng chỉ có bà ta mới bất chấp tất cả, hỏa tốc điều Song Hùng của nhà họ Diệp đến đây.
"Cô chủ đâu?".
Một người trong số Song Hùng lạnh lùng nhìn chằm chằm Nhạn Tê và Nhậm Nhiên, chậm rãi nói.
"Xem ông nói kìa, sao chúng tôi dám ra tay với 'Tâm Ngữ chứ? Chắc là Tâm Ngữ có hiểu lầm gì nên mới kinh động đến các ông thôi! Hiểu lầm! Tất cả chỉ là hiểu lầm!", Nhạn Tề lau mồ hôi trên trán, nặn ra một nụ cười đáp.