Xung quanh xôn xao. Người dân không hiểu có chuyện gì xảy ra.
Nhưng với tình hình hiện giờ của Lâm Chính thì ai cũng biết là anh đã thua.
“Thần y Lâm.
Đám người Mã Hải vội vàng xông tới, đỡ lấy Lâm Chính đang sắp ngã xuống đất.
Chỉ thấy Lâm Chính không ngừng phun ra máu tươi, sắc mặt trằng bệch, trán túa ra những giọt mồ hôi to như hạt đậu.
“Chủ tịch Lâm, cậu không sao chứ?”, Mã Hải gấp gáp kêu lên.
Lâm Chính không nói gì, cố chống đỡ thân thể, lấy Hồng Mông Long Châm ra đâm vào người.
Anh đâm tổng cộng mấy chục châm mới dần ổn định được vết thương.
“Chao ôi! Thần y Lâm, hình như anh đã thua ván đầu rồi! Thế nào? Anh vẫn ổn chứ?”.
Cô gái ở bên kia cười nói.
Lâm Chính ngẩng lên, lạnh lùng nhìn cô ta chằm chằm: “Là tôi sơ suất rồi, không ngờ châm thuật của ông lão này lại đáng kinh ngạc như vậy!
Tôi tự thẹn không bằng!”.
“Hả?”.
Đám Mã Hải đều đứng như trời trồng.
Châm thuật của thần y Lâm... thua người ta sao?
Sao có thể chứ?
Lâm Chính vẫn luôn là sự tồn tại vô địch trong lòng bọn họ. ¡ Dù đối mặt với đối thủ như thế nào, dù võ lực
không bằng đối phương, nhưng về y thuật thì Lâm Chính chưa bao giờ thua.
Nhưng lần này Lâm Chính lại thua.
Nếu không tận mắt chứng kiến thì bọn họ đều không dám tin.
“Thần y Lâm, đừng nản lòng, vẫn còn cơ hội đấy, nhưng điều khiến tôi kinh ngạc là tử huyệt của anh trúng bốn châm mà không chết. Thể chất của anh đúng là khiến người ta kinh ngạc”, cô gái cười nói.
Lâm Chính không nói gì, nhìn bốn cây châm bạc trên người, cẩn thận rút chúng ra.
“Ma y.
Đúng lúc này, Mạn Sát Hồng bỗng kinh ngạc kêu lên.
Mọi người nhìn cô ta với ánh mắt kỳ quái. “Cô Mạn, cô nói gì vậy?”, Tào Tùng Dương hỏi.
“Người kia là ma y! Tôi nhớ ra rồi, ông ta là đệ nhất ma y của Thiên Ma Đạo! Là đệ nhất y võ của Thiên Ma Đạo!”, Mạn Sát Hồng kêu lên thất thanh, run rẩy chỉ vào ông lão.
“Các cậu làm sao vậy? Sợ cái gì chứ? Người này lợi hại lắm sao?”, Tào Tùng Dương trầm giọng hỏi.
“Lợi hại? Đâu chỉ là lợi hại, người này còn có thực lực khởi tử hồi sinh ấy chứ! Ông ta là bác sĩ riêng của đạo chủ đấy!”, toàn thân Cùng Đao run bần bật, giọng nói cũng run rẩy, dường như đã bị dọa cho vỡ mật.
“Bác sĩ riêng của đạo chủ?”. Lâm Chính nhíu chặt mày.