"Haha, tôi biết ngay là thần y Lâm sẽ có hứng thú với vật này mà. Nếu đã vậy thì chúng ta bắt đầu ở đây đi”, cô gái cười.
“Ở đây sao?”
“Sao thế, không được à? Nhiều người chứng kiến thế này, so đấu không phải là tốt hơn sao?”, cô gái nheo mắt.
“Xem ra là cô có sự chuẩn bị từ trước nhỉ", Lâm Chính gật đâu: “Nếu đã vậy thì Mã Hải, lập tức chuẩn bị, ngoài ra thông báo phía bên cơ quan chức. trách, tạm thời phong tỏa chỗ này, duy trì trật tự”.
“Được ạ”, Mã Hải gật đầu, lập tức chạy đi sắp Xếp.
Một lúc sau, cả hiện trường đã bị người của Dương Hoa điều động. Phần lớn người dân được đưa ra bên ngoài, thế nhưng họ không chịu giải tán mà nhón chân nhìn về phía này. Có rất nhiều nhà báo đánh hơi thấy tin tức bèn chạy tới chĩa ông kính vào họ.
“Nếu như tôi thắng, Thiên Phương Thần Thạch sẽ thuộc về tôi đúng không?”, Lâm Chính nói.
“Đương nhiên”.
“Nếu các người thắng thì muốn gì?”, Lâm Chính nói.
“Chúng tôi không muốn gì cả, chỉ muốn thần y Lâm làm môt việc đơn giản”, cô gái cười.
“Việc gì?”
“Đó chính là khấu đầu trước chúng tôï'. “Cái gì?", đám đông ngạc nhiên.
“Hỗn láo”.
“Cô nhóc kia. Cô ngông cuồng quá”.
“Cô coi thần y Lâm của chúng tôi là gì vậy?”, Tào Tùng Dương, Mã Hải tức giận.
“Không dám sao? Vậy coi như tôi chưa từng nói gì”, cô gái nhún vai.
“Được”, lúc này, lâm Chính đột nhiên nói. “Thần y Lâm”, đám đông quay qua nhìn anh.
“Không sao đâu”, Lâm Chính läc đầu, điềm đạm nói: “Nếu tôi thua thì tôi sẽ quỳ”.
“Thần y Lâm quả là người thú vị”, cô gái gật đầu, mỉm cười.
Những người khác im lặng. Thần y Lâm đã nói như vậy thì chắc chản là anh phải có cơ sở. Đám đông cảm thấy bái phục trước y thuật của thần y Lâm. Mặc dù biết đối phương có sự chuẩn bị trước khi đến nhưng anh cũng không hề tỏ ra lo lắng.
“Này cô nhóc nếu như thần y Lâm của chúng tôi thẳng thì các người không được thất hứa đâu đấy”, lúc này Cùng Đao hét lớn.
“Hừ, các người tưởng tôi là ai? Tôi lại dễ nuốt lời như thế sao?”
“Nói thì ai chẳng nói được”.
“Có biết ông ta là ai không?”, người bên cạnh hỏi. Mạn Sát Hồng lắc đầu, không nhớ ra.
Luc này, ông cụ lấy ra một túi châm, mỉm cười: “Thần y Lâm, chúng ta đấu châm trước đi”.
“Được. Đấu thế nào?”, Lâm Chính hỏi.