Những người có mặt đều tỏ vẻ sợ hãi.
Tô Nhu cảm thấy tay chân lạnh toát, sắc mặt trắng bệch.
Cô không ngờ hội nghị Long Thủ này lại có thể gây ra án mạng như vậy.
Quả nhiên hội nghị này không hề đơn giản...
“Cô Tô Nhul”.
Đúng lúc này, quản lý Trịnh bỗng gọi.
“Hả?”.
Tô Nhu run bắn người lên, vội ngẩng đầu.
“Tiếp theo đến lượt cô rồi, xin cô hãy thành thực trả lời tất cả câu hỏi của tôi, đừng giấu giếm bất cứ thứ gì”, quản lý Trịnh bình thản nói.
“Vâng, vâng..”, sắc mặt Tô Nhu khó coi, nhỏ giọng nói.
“Tôi hỏi cô, cô và Dịch Tiên Thiên quen biết như thế nào?”, quản lý Trịnh nhìn thẳng vào mắt Tô Nhu,bình tĩnh hỏi.
“Tôi... tôi...”
Tô Nhu toát mồ hôi hột, ấp a ấp úng, không biết nên trả lời thế nào.
Cô muốn nói là thần y Lâm giới thiệu, nhưng lại sợ thực ra đối phương đã biết rõ mọi chuyện, chỉ cố ý hỏi thế để xem thái độ của cô thế nào.
Nếu cô nói dối thì chẳng phải sẽ khiến sự việc trở nên tồi tệ hơn sao?
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Tô Nhu xoắn mười ngón tay vào nhau, đôi môi khế run rẩy, thực sự không biết trả lời thế nào.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính đứng ở phía sau bỗng lên tiếng.
“Là tôi giới thiệu cho Tiểu Nhu quen với ông Dịch”.
Anh vừa dứt lời, tất cả mọi người đều ngoảnh sang nhìn.
Tô Nhu cũng kinh ngạc nhìn anh.
“Cậu Lâm, hình như tôi đâu có hỏi cậu?”, quản lý Trịnh nhíu mày nói.
“Anh hỏi Tô Nhu chẳng phải là hỏi tôi sao?”, Lâm Chính bình thản nói: “Bây giờ tôi đã hiểu tại sao cô Linh Tuệ đồng ý cho tôi đứng ở đây rồi. Thực ra các anh muốn hỏi tôi, chứ không phải hỏi Tô Nhu, nếu tôi không ở đây thì các anh cũng chẳng hỏi được gì”.
Tô Nhu sửng sốt: “Lâm Chính, anh nói vậy... là sao?”.
“Tiểu Nhu, em còn chưa nhìn ra sao? Bọn họ nghĩ em gia nhập Thương Minh là có âm mưu, nên muốn thông qua em để tìm hiểu về anh, bởi vì bọn họ nghĩ là anh có vấn đề chứ không phải là em”, Lâm Chính bình thản đáp.
“Anh thì có vấn đề gì chứ?”, Tô Nhu ngạc nhiên. Lâm Chính lắc đầu, không nói gì.
Quản lý Trịnh và Linh Tuệ đưa mắt nhìn nhau, dường như đã đạt được thỏa thuận.
Sau đó quản lý Trịnh lên tiếng: “Cậu Lâm, nếu cậu đã nói vậy thì chúng tôi cũng không vòng vo nữa. Theo điều tra của chúng tôi, cậu có thể giới thiệu cô Tô Nhu vào Thương Minh là nhờ Dịch Tiên Thiên, nhưng cậu lại từng nói với cô Tô Nhu là cậu chữa khỏi bệnh cho Dịch Tiên Thiên nên mới có mối quan hệ này, đúng không?”.
“Phải”, Lâm Chính đáp.
“Nhưng theo điều tra của chúng tôi... bệnh của Dịch Tiên Thiên không phải do cậu chữa khỏi, mà là thần y Lâm. Chuyện này... là sao đây?”, quản lý Trịnh trầm giọng hỏi.
“Đúng là thần y Lâm chữa khỏi, nhưng điều này có thể cho thấy gì chứ?”, Lâm Chính nhún vai hỏi: “Mọi người đều biết thần y Lâm có ý với vợ tôi, anh cũng biết đấy, dù là tôi hay thần y Lâm, chỉ cần có ơn huệ thì Dịch Tiên Thiên đưa Tiểu Nhu vào. Thương Minh có gì không ổn chứ?”.
“Được rồi, coi như những lời cậu nói là có lý, vậy tôi có thể hỏi cậu mấy câu không?”.
Bởi vì đó là ngày anh và đội phán quyết Thiên Khải quyết chiến với nhau.
Trận chiến đó kinh thiên động địa!
Có vẻ mục đích chính của hội nghị Long Thủ chính là chuyện này.
Những người này vẫn chưa hết nghi ngờ thần y Lâm!