“Được, được lắm”.
Lâm Chính gật đầu, nói giọng khàn khàn: “Tôi biết ông là người không sợ chết. Nếu đã vậy thì tôi sẽ không giết ông”.
“Không giết tôi sao?”
Trương Thất Dạ giật mình, nhìn Lâm Chính: “Cậu sẽ thả tôi? Không thể nào? Theo như tôi được biết thì cậu tuyệt đối không tha cho kẻ địch dễ dàng như vậy. Cậu không thể nào tha cho tôi được”.
“Đúng, tôi không định tha cho ông mà tôi có kế hoạch của mình”.
Lâm Chính lạnh lùng nói: “Chắc ông rõ tôi là một y võ. Tôi sở hữu những y thuật mà rất nhiều người không có hoặc thậm chí không dám tưởng tượng. Thủ đoạn của tôi đến cả ông có khi cũng chưa từng nghe qua. Ông yên tâm, tôi sẽ không giết ông, bởi vì tôi muốn ông sống không bằng chết, để ông mãi mãi sống trong sự đau khổ”, nói xong Lâm Chính giơ tay lên bẻ gấy hai chân của Trương Thất Dạ.
“Á”, tiếng kêu thảm thiết vang vọng cả không gian. Tô Nhu cũng tái mặt, không dám nhìn cảnh tượng đáng sợ trước mặt.
“Không! Thần y Lâm! Đừng, xin cậu hãy để tôi chết. Tôi xin cậu”, Trương Thất Dạ hét lớn.
“Ông biết đấy, đó là điều không thể”, Lâm Chính khẽ nới lỏng tay ra.
Bụp! Trương Thất Dạ ngã sõng soài ra đất. Lúc này ông ta đã mất hai tay, hai chân cũng đã bị gấy, không khác gì một con sâu. Ông ta nào còn sức uy hiếp Lâm Chính nữa. Thậm chí đến việc bỏ chạy cũng vẫn còn là một điều xa xỉ. Ông ta chẳng khác nào cá nằm trên thớt, để cho người ta thích làm gì thì làm.
Lâm Chính lấy đạo cụ ra, chuẩn bị đánh ngất Trương Thất Dạ và đưa về học viện.
Anh chưa bao giờ cảm thấy uất hận như bây giờ. Điều khiến anh hận không phải vì sự phản bội của Trương Thất Dạ mà còn vì giới hạn của chính mình bị người khác chà đạp.
Trương Thất Dạ ra tay với Tô Nhu là vì ông ta biết Tô Nhu là điểm yếu của anh. Người này đã để lộ điểm yếu của anh cho kẻ địch.
Ông ta đáng phải chết. Không! Ông ta đang bị cảnh sống không bằng chết. Hai mắt Lâm Chính đỏ như máu. Anh lấy châm ra, đâm về phía Trương Thất Dạ.
Nhưng đúng lúc này...Âm thanh kỳ lạ vang lên trong không gian.
Lâm Chính giật mình, lập tức đứng dậy nhìn. Anh thấy một lượng lớn ma nhân từ bốn phương tám hướng xuất hiện.
Bọn họ vây chặt Lâm Chính. Người đi đầu chính là Tử Long Thiên.
“Hả?”, Tô Nhu tái mặt, vội vàng cùng hai nữ binh tiến sát gần Lâm Chính.
“Vậy cái này thì sao? Có lẽ ông đã quên mất lần trước ông bị thua bởi cái gì rồi nhỉ?”, Lâm Chính giơ thanh kiếm công nghệ cao ra, thản nhiên nói.
“Nhưng lần này không giống với lần trước”.
Tử Long Thiên lắc đầu: “Lần trước, cậu dồi dào. sức mạnh. Còn lần này cậu vừa chiến đấu với Thần Hỏa Tôn Giả xong, sức tàn lực kiệt rồi...Cậu đấu với tôi kiểu gì?"
Dứt lời, Lâm Chính đanh mặt, không nói gì.