Đồ đã nằm trong tay ông rồi, còn không thả người ra?”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Trả cậu", Trương Thất Dạ cười lạnh lùng và đẩy Tô Nhu.
Tô Nhu loạng choạng đi tới. Lâm Chính vội đỡ lấy cô. Hai binh nữ cũng bước đi một cách khó khẳn.
Mặc dù đã mất đi tính người như Trương Thất Dạ cũng không phải kẻ nói dối. Mục đích của ông ta đã đạt được. Ông ta có Tịnh Thế Bạch Liên trong tay thì chẳng có gì phải sợ Lâm Chính nữa. Nếu mà giết nhau thật thì với thực lực của Lâm Chính, ông ta không tin có thể đối kháng được với Tịnh Thế Bạch Liên.
“Không sao chứ?”, Lâm Chính vừa châm cứu vừa hỏi một cách quan tâm.
“Không...sao...".
“Cảm ơn thần y Lâm”, hai binh sĩ cảm kích nói. Tô Nhu cũng khế gật đầu.
“Không sao là tốt rồi”, Lâm Chính thở phào. “Thần y Lâm, đồ đã trong tay, Thất Dạ tôi cũng nên rời đi rồi. Lát nữa tôi sẽ ra lệnh thả Cung Hỉ Vân, hi vọng lần sau gặp mặt có thể bớt động tay động chân”, Trương Thất Dạ cười thản nhiên, quay người định rời đi.
Nhưng lúc này Lâm Chính lên tiếng: “Ai cho ông đi thế?”
Dứt lời, Trương Thất Dạ giật mình: “Thần y Lâm còn chuyện gì sao?”
“Đương nhiên. Ông cầm đồ của tôi thì giờ có phải nên trả lại cho tôi không?”, Lâm Chính điềm đạm nói.
“Thần y Lâm, không phải cậu đang nói tới Bạch Liên đấy chứ?”, Trương Thất Dạ nói: “Lễ nào cậu định đối kháng với Bạch Liên? Nếu vậy thì cậu mất lý trí rồi. Đến cả Tử Thiên Long còn không chống lại được nó. Tôi khuyên cậu đừng có mà không biết điều như thế. Vì thứ này mất đi tính mạng thì chẳng phải chuyện tốt đẹp gì đâu”.
Lâm Chính không nói nhiều, chỉ lao như điện xẹt về phía Trương Thất Dạ.
Trương Thất Dạ tái mặt, vội gầm lên: “Chặn cậu ta lại”.
Nói xong ông ta khởi động Tịnh Thế Bạch Liên. Những ma nhân khác mặc dù sợ hãi nhưng vì có Tịnh Thế Bạch Liên nên cũng lấy dũng khí rút đao ra.
Nhưng Lâm Chính đã đấm thẳng vào người chúng khiến chúng nát bấy nhầy. Anh vẫn không dừng bước, vẫn lao về phía Trương Thất Dạ.
“Sao lại như vậy chứ?”
Trương Thất Dạ miệng đầy máu, cầm bông hoa lên và thất thanh: “Tại sao, tại sao tôi không thể kích hoạt được Tịnh Thế Bạch Liên? Linh kiện rõ ràng là đầy đủ cơ mà. Tại sao không thể?"
“Nguyên nhân rất đơn giản, tạm thời Tịnh Thế Bạch Liên đang trong trạng thái nguội, cơ quan bên trong đã về tới điểm không, không thể nào kích hoạt được nữa. Vì vậy dù ông có cầm được nó thì cũng chẳng thể uy hiếp được tôi”, Lâm Chính đáp lại.
“Cái gì?”