Tô Nhu vô cùng đau khổ.
Cô bỗng dưng cảm thấy rất hận bản thân. Tại sao cô lại là một kẻ phiền toái như vậy? Tại sao...
Nghĩ đến Cung Hỉ Vân, nghĩ đến những nữ chiến sĩ kia, Tô Nhu chỉ hận không thể tự sát ngay bây giờ.
“Tôi xin các cô đấy... Thả tôi xuống đi..”, Tô Nhu gào lên.
Nhưng hai nữ chiến sĩ phớt lờ cô, chỉ dốc sức chạy về phía trước.
“Thả tôi xuống!”. Tô Nhu lại gào lên, ra sức giấy giụa.
Nhưng ngay sau đó, một nữ chiến sĩ bỗng gầm lên: “Câm miệng!”.
Tô Nhu rùng mình.
Mới phát hiện đôi mắt của nữ chiến sĩ kia đã đỏ hoe.
“Cô tưởng chúng tôi không muốn thả cô xuống sao? Nhưng nếu thả cô thì chúng tôi sẽ vi phạm quân lệnh, thả cô thì đám đội trưởng sẽ chết uổng phí! Thế nên dù thế nào chúng tôi cũng sẽ không thả cô! Cô im đi cho tôi nhờ, hiểu chưa?”, nữ chiến sĩ kia hét lên, tiếp tục chạy về phía trước.
Tô Nhu hơi há miệng, một lúc sau không thốt được câu nào, chỉ lặng lễ rơi nước mắt.
Nhưng chưa chạy được bao lâu.
Vù vù vù...
Mấy cái bóng đen sì xẹt qua đỉnh đầu bọn họ như tia chớp, rồi hạ xuống ở phía trước, chặn đường đi của hai người.
Hai nữ chiến sĩ vội vàng đặt Tô Nhu xuống, giơ súng lên chĩa về phía trước.
Là Trương Thất Dạ!
Ông ta bình thản đứng đó, hai bàn tay dính đầy máu tươi...
“Cô Tô! Mau đi đi!", hai nữ chiến sĩ khẽ gầm lên.
“Không biết tốt xấu! Tô Nhu! Chính cô muốn gây rắc rối cho tôi, nếu đã vậy thì đừng trách tôi!”.
Trương Thất Dạ bình thản nói, sau đó cơ thể chợt động, hóa thành tia chớp lao về phía hai nữ chiến sĩ kia.
Bọn họ vội nổ súng.