Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 2922: Thả cậu đi là sai lầm lớn nhất đời tôi




Thần Hỏa Tôn Giả cảm thấy rất kỳ lạ.

Bởi vì ông ta nhìn ra được sự khó hiểu, bàng hoàng và cả lo lắng trong mắt Lâm Chính kia.

Cậu ta đang sợ hãi.

Nhưng... thần y Lâm mang theo bảy Tu La Huyết Vệ đến đây, sao lại sợ chứ?

Lễ nào... cậu ta là giả?

Sắc mặt Thần Hỏa Tôn Giả đanh lại, lập tức đi tới định giết anh ta.

Nhưng ông ta vừa nhấc chân lên liền khựng lại.

Có bẫy?

Hai chữ này lóe lên trong óc ông ta.

Thần Hỏa Tôn Giả tính vốn đa nghi, ông ta làm bất cứ chuyện gì cũng rất thận trọng, đi một bước xem ba bước.

Mà thần y Lâm nổi tiếng là một con cáo, sao Thần Hỏa Tôn Giả dám tùy tiện tiến tới chứ? Nhỡ bị trúng kế thì chẳng phải tiêu đời sao?

Thần Hỏa Tôn Giả đã bị Lâm Chính chơi cho mấy vố, nên đương nhiên không dám hành động khinh suất.

Đúng lúc này, Lâm Chính ở bên kia dẫn theo bảy Tu La Huyết Vệ bắt đầu rút lui.

Bọn họ có vẻ rất sợ hãi, vội vàng chạy về phía sau.

Đúng lúc này, một đệ tử chạy tới. "Tôn Giả, đăng sau xuất hiện một chiếc xe". "Xe?".

Thần Hỏa Tôn Giả sửng sốt, đột nhiên ý thức được gì đó, vội vàng bước tới.

Chỉ thấy Lâm Chính và bảy Tu La Huyết Vệ kia lập tức chui vào chiếc xe van, sau đó chiếc xe quay đầu, đạp chân ga phóng tít mù.

"Chết rồi! Trúng kế rồi! Đây là Lâm Chính giả! Những người kia không phải là Tu La Huyết Vệ gì cả! Tất cả đều là giả mạo!".

Thần Hỏa Tôn Giả vừa cuống vừa giận, lớn tiếng hét lên: "Giết! Giết cho tôi!".

Âm thanh truyền đi rất xa, các đệ tử của đảo Thần Hỏa ở xung quanh đều nghe thấy. 

Nhưng bọn họ chỉ nghe được mấy chữ cuối, đoạn trước thì không hiểu, chỉ biết thần y Lâm và Tu La Huyết Vệ đều không phải những người dễ chọc vào, thế nên ai nấy đều chùn chân.

"Lũ khốn kiếp!".

Thần Hỏa Tôn Giả cuống lên, hai chân điểm một cái, định đích thân ra tay. Nhưng đúng lúc ông ta hành động, một cây

châm bạc bỗng xé không lao tới, đâm vào lưng ông ta với góc độ cực kỳ lắt léo.

Thần Hỏa Tôn Giả nín thở, vội vàng xoay người định chặn lại.

Nhưng cây châm bạc xuất hiện quá bất ngờ, không thể né tránh hay đón đỡ được.

Phập!

Cây châm đâm vào cánh tay ông ta.

Thần Hỏa Tôn Giả lùi lại mấy bước, ánh mắt đanh lại, nhìn chiếc châm bạc ở cánh tay, rồi lại nhìn bóng dáng ở gần đó, sát khí toàn thân lại không kiềm chế được mà bắn ra.

Ông ta không rút châm ra.  

Ông ta biết mình không được tùy tiện rút châm của thần y Lâm, nếu không chỉ có bị thương càng nặng hơn.

"Cậu đúng là đồ chuột nhắt, chỉ biết dùng mấy âm mưu quỷ kế, sao không đường đường chính chính đánh một trận với tôi đi?", Thần Hỏa Tôn Giả lạnh lùng hừ mũi nói.


Phải nhanh chóng tiêu diệt mối đe dọa này, nếu không chäc chắn sau này ông ta sẽ không được yên ổn.

"Tôi chỉ hối hận vì lúc trước không giết luôn cậu lúc ở đảo Thần Hỏa! Nếu không phải tôi tin vào những lời ngon tiếng ngọt của cậu, thì sao cậu còn có thể đứng đây chứ? Thả cậu đi là sai lầm lớn nhất đời tôi!", Thần Hỏa Tôn Giả nghiến răng nghiến lợi nói.

"Muốn giết tôi sao? Bây giờ ông có cơ hội rồi đấy!", Lâm Chính bình thản nói.

"Đã vậy thì để tôi lấy mạng cậu!", Thần Hỏa Tôn Giả hừ mũi nói, cất bước tiến về phía trước.