Chương 29: Cô bé trên chiếc xe lăn
Cô bé trước kia chỉ bị khập khiễng ở chân, ai dè uống thuốc theo toa của Nghiêm Lãng được mấy ngày thì hoàn toàn không thể đi đứng gì nữa, hiện đang đối mặt nguy cơ phải cắt chi.
Nghe nói cô bé có một người anh trai thương em vô cùng. Anh ta hay tin thì hết sức phẫn nộ, bèn thuê đám người Hắc Hổ đến đến đập phá nhà thuốc xem như cảnh cáo, nếu cô bé thật sự phải cắt chi thì không ai biết anh ta sẽ còn làm ra những chuyện điên rồ nào nữa.
Sau khi biết rõ ngọn ngành câu chuyện, Lạc Thiên tức giận đến mức thở không thông, quắc mắt trừng Nghiêm Lãng ngồi cách đó không xa khiến anh ta không thể không rụt cổ, dời mắt trốn đi.
Cảnh sát kết luận đây là một vụ tranh chấp ẩu đả, dù sao hậu quả gây ra cũng không có gì to tát, Lạc Thiên cũng chỉ ngã bầm mông mà thôi.
Bên Hắc Hổ cũng có người đứng ra bảo lãnh và chấp nhận bồi thường, vì vậy sau khi hai bên thương lượng dàn xếp xong thì được thả đi.
Nhưng ai cũng biết nếu cô bé kia phải cưa chân thật thì mọi chuyện sẽ không dừng lại ở chút ẩu đả bồi thường này, mà e rằng Lạc Thiên, Nghiêm Lãng và cả nhà thuốc họ Lạc đều sẽ bị liên lụy, thậm chí phải ngồi tù!
Lạc Thiên nghĩ đến đây, mồ hôi lạnh túa ra như mưa.
Khi họ chuẩn bị đón xe về thì điện thoại của cô ta nhận được cuộc gọi từ một dãy số lạ.
"A lô, Lạc Thiên nghe ạ”, cô ta dè dặt nói.
"Tao là Ninh Long, anh của Ninh Tiểu Uyển”, một giọng trầm khàn đáp lại từ đầu dây bên kia.
"Ninh Tiểu Uyển?" Nhận ra tên của cô bé sắp phải cắt chi, Lạc Thiên vội vã tiếp lời: “Anh Ninh, tất cả chỉ là hiểu lầm mà thôi!"
"Lạc Thiên, còn một ngày nữa là em tao phải bị cưa chân, tao cho mày thời hạn đến lúc đó. Nếu mày có thể mời ông mày tới chữa cho em tao, giữ lại hai chân cho nó thì chuyện này xem như giải quyết xong. Còn nếu chúng mày không cứu được đôi chân cho em tao thì một công hàm luật sư sẽ được đưa đến Tam Thảo Đường vào ngày mốt. Ninh Long tao cũng thề sống mái với nhà họ Lạc, hy vọng chúng mày tự biết đường mà lo liệu!"
Sau đó chỉ còn tiếng tút tút vang lên.
Đầu óc Lạc Thiên trống rỗng.
Nghiêm Lãng đã nghe được toàn bộ cuộc đối thoại, mặt cắt không còn hột máu, cả người run như cầy sấy.
Nếu nhà họ Ninh muốn kiện thì anh ta căn bản không có đường thoát, bồi thường chỉ là chuyện nhỏ, lỡ như phải vào tù thì kiếp này coi như hết.
"Thiên Thiên... Tôi phải làm sao đây?", Nghiêm Lãng lắp bắp: “Hay là chúng ta mời luật sư đi... mời người tốt nhất...”
"Anh nghĩ tìm luật sư là có thể rũ bỏ trách nhiệm hoàn toàn ư?", Lạc Thiên vừa khiếp sợ vừa giận dữ, lập tức bấm điện thoại gọi cho Lạc Bắc Minh.
Chuyện đã đến nước này, cô chỉ còn cách cầu cứu ông ra tay.
Nhưng không lâu sau, vẻ ủ dột đã tràn đầy gương mặt cô.
"Sao rồi?"
"Ông nội không đến được...”
"Tại sao? Ông ấy không chịu ư?"
"Không phải, ông đã xuất phát ngay lập tức rồi, nhưng cần ít nhất hai ngày mới về, khi ấy đã không còn kịp nữa”, Lạc Thiên mếu máo nói như sắp khóc.
Nghiêm Lãng cũng mất hết hồn vía.
Hai người cứ thế bần thần mãi trước đồn cảnh sát.
Mà Lâm Chính nãy giờ vẫn đứng đó, lặng im quan sát.
Chuyện này vốn không liên quan đến anh, nhà họ Ninh có muốn kiện thì anh cũng sẽ không phải chịu trách nhiệm gì. Nhưng xét đến mối quan hệ giữa Tô Nhu và Lạc Thiên, khoanh tay đứng xem cũng không thỏa đáng cho lắm.
"Bác sĩ Lạc, cô gọi điện cho Ninh Long, bảo anh ta đưa Ninh Tiểu Uyển đến phòng khám của chúng ta trước đi. Cho dù thế nào đi nữa, chúng ta cũng phải thử chữa cho cô bé”, anh lên tiếng.
"Đúng đúng đúng!", Lạc Thiên giật mình bừng tỉnh, đoạn lập tức tán đồng: “Tôi nhớ ông Tề, bạn tốt của ông nội tôi, vẫn còn ở bệnh viện Đông y. Ông ấy nhất định có cách, để tôi đi mời đến!"
"Ý cô là ông cụ Tề Trọng Quốc ở bệnh viện Đông y?", đôi mắt Nghiêm Lãng lóe sáng.
"Đúng vậy”.
"Ha ha, nếu là ông Tề thì nắm chắc tám, chín phần mười rồi. Chỉ cần giữ được chân của con bé thì chúng ta sẽ thoát nạn”, Nghiêm Lãng kích động thốt lên, vẻ sợ hãi đã hoàn toàn biến mất khỏi gương mặt anh ta.
Lạc Thiên vội vàng gọi điện, ông cụ Tề cũng thoải mái nhận lời. Dù sao Lạc Thiên cũng là cháu gái của bạn cũ, trước kia ông cũng đã gặp qua nên mới không hề chối từ.
Lâm Chính thấy vậy thì lại cười khổ.
Khi kim đồng hồ vừa qua con số một, một chiếc xe sang trọng đã dừng lại trước cửa nhà thuốc. Một người đàn ông điển trai bước xuống, lấy một chiếc xe lăn gấp gọn từ cốp sau, mở nó ra rồi bế một cô bé xinh xắn như búp bê ngọc đặt lên, đẩy vào trong.
Lạc Thiên và Nghiêm Lãng không khỏi rùng minh.
Lâm Dương khi ấy đang quét sân, nhìn thấy cô bé thì khựng lại đầy kinh ngạc.
"Đó là...”