Người đàn ông quay đầu hô lên.
“Bẩm đại nhân, ngài quên rồi sao? Phần lớn Ma Quân đại nhân và Bỉ Ngạn Hoa Ma Nữ đại nhân đều đang ở Bình Ma Nguyên!”.
Người quỳ dưới đất ngay bên cạnh run rẩy nói.
“Cái gì?”.
Người đàn ông kinh ngạc.
Lúc này, vài ma nhân chạy hết tốc lực về phía này.
Bọn họ khiêng theo một cái cáng, trên cáng là một người máu me be bét.
Người đàn ông đỏ mắt lên, lập tức lao vọt tới.
Nhìn kỹ thì người máu me be bét đó chính là Bỉ Ngạn Hoa!
Hóa ra cô ta chạy nhanh nhất nên chỉ bị ảnh hưởng nhẹ, vẫn chưa chết.
Nhưng dù là vậy, bây giờ cô ta cũng đã không ra hình người, vô cùng thê thảm.
Người đàn ông lập tức lấy ma đan từ trên người ra nhét vào miệng Bỉ Ngạn Hoa.
Bỉ Ngạn Hoa mới khôi phục được chút ít, nhưng vẫn không thể động đậy, toàn thân vô cùng đau đớn.
“Là Ngạo Ma làm sao?”, người đàn ông nói một cách dữ tợn, giọng lạnh băng: “Yên tâm, tôi sẽ khiến Ngạo Ma nếm mùi đau khổ, sau đó phải mang theo nỗi ân hận rời khỏi thế gian!”.
“Không... Đại nhân... Không phải Ngạo Ma, Ngạo Ma đã bị chúng tôi giết chết... là... thần y Lâm! Là thần y Lâm ở Giang Thành... là cậu ta làm!”, Bỉ Ngạn Hoa đau đớn nói.
“Có chúng tôi!”.
“Theo tôi đi diệt trừ kẻ ngoại giáo!
“Tuân lệnh!