Lâm Chính không ngờ Thần Hỏa Tôn Giả còn có chiêu này.
Mọi người xung quanh đều biến sắc.
Nếu để Thần Hỏa Tôn Giả lấy được thứ có thể chống lại Tịnh Thế Bạch Liên, thì con át chủ bài này của Lâm Chính cũng vô dụng với ông ta.
Đến lúc đó Thần Hỏa Tôn Giả tấn công đến nơi thì e là Lâm Chính cũng phải bó tay chịu trói.
Nhất thời, trái tim của mọi người đều chùng xuống.
"Mọi người cũng đừng lo lắng quá, sự việc chưa chắc đã tệ như các anh nghĩ đâu! Trong sách sử tôi đọc được thì miếng băng cực hàn cực âm này chưa chắc thực sự tồn tại. Nếu nó có thật thì Thần Hỏa Tôn Giả đã đi lấy từ lâu rồi, sao phải chờ đến tận bây giờ chứ? Sở dĩ ông ta đến đó là vì bị thần y Lâm ép vào đường cùng thôi! Thế nên tôi nghĩ, mọi người cứ dồn sức đối phó với Thiên Ma Đạo trước đi. Nói không chừng Thần Hỏa Tôn Giả không lấy được băng cực hàn cực âm, chúng ta chỉ lo hão một phen", Thần Hỏa Thánh Nữ nặn ra nụ cười nói.
Không ai nói gì.
Ai cũng biết đây chỉ là câu an ủi của Thần Hỏa Thánh Nữ.
"Nói vậy là chúng ta không còn thời gian nữa rồi.
Lâm Chính nhìn chằm chằm tấm bản đồ một lúc lâu, khàn giọng nói.
"Chủ tịch Lâm có cách gì sao?", Từ Thiên vội nhìn Lâm Chính.
"Dù vật cực hàn cực âm kia là thật hay giả, thì cũng phải ngăn Thần Hỏa Tôn Giả lại", Lâm Chính trầm giọng nói.
"Nhưng... Thiên Ma Đạo sắp ra tay với chúng ta, nếu lúc này điều lực lượng đi tìm Thần Hỏa Tôn Giả... chỉ e Giang Thành... sẽ thất thủ...", Từ Thiên vội nóI.
Lâm Chính trầm ngâm một lát rồi nhỏ giọng đáp: "Thế nên tôi mới nói thời gian cấp bách! Chúng †a phải nhanh chóng đi tìm Thần Hỏa Tôn Giả, nhưng trước đó phải giải quyết mối đe dọa của Thiên Ma Đạo đãit".
"Thần y Lâm, tôi biết anh lòng nóng như lửa đốt, nhưng đã đến nước này thì chúng ta phải giữ bình tĩnh. Anh vừa tiêu diệt đội quân tinh nhuệ của Thiên Ma Đạo ở núi Vân Đoan, với tính tình có thù tất báo của Thiên Ma Đạo, thì chắc chắn bọn họ sẽ lập tức phát động tấn công Giang Thành, cùng lắm là trong hai ba ngày nữa. Anh rời đi lúc này chẳng phải là cho bọn họ cơ hội sao?", Thần Hỏa Thánh Nữ trầm giọng nói: "Tôi nghĩ vẫn nên tập trung đối phó Thiên Ma Đạo, còn phía Tôn Giả thì cứ yên lặng quan sát".
"Đây là một ván cược rất lớn, nếu ông ta lấy được thứ chống lại Tịnh Thế Bạch Liên, thì chắc chắn sẽ xuống tay với Giang Thành. Đến lúc đó, cho dù tôi ngăn cản được người của Thiên Ma Đạo, thì cũng không còn sức đấu lại Thần Hỏa Tôn Giả".
Lâm Chính hít sâu một hơi, nhắm hai mắt lại, một lát sau mới lên tiếng: "Tôi quyết định hai ngày sau sẽ giải quyết mối đe dọa của Thiên Ma Đạo".
Tất cả mọi người đều run rẩy. "Thần y Lâm, cậu... cậu nói gì cơ?".
"Hai ngày sau giải quyết mối đe dọa của Thiên Ma Đạo? Không thể nào!".
"Chưa chắc hai ngày sau Thiên Ma Đạo sẽ đến! Giải quyết kiểu gì đây?".
"Bọn chúng không đến thì chúng ta không thể chủ động đến đó sao?".
Lâm Chính lạnh lùng quát: "Chúng ta không thể bị động mãi được, có lẽ chúng ta nên chủ động một chút, để bọn chúng biết chúng ta không thể tùy ý bị ức hiếp".
Hơi thở của mọi người như nghẹn lại, hai tai ong lên.
Lâm Chính trầm ngâm một lát rồi bình thản đáp: "Gọi Mạn Sát Hồng và Cùng Đao đến đây!".
Chẳng mấy chốc, Mạn Sát Hồng và Cùng Đao. nhanh chân bước vào phòng họp.
Nghe xong dự định của Lâm Chính, Mạn Sát Hồng như bị sét đánh ngang tai.
"Cậu muốn tự sát à? Cậu muốn chết cũng đừng kéo theo chúng tôi chôn cùng chứ!", Mạn Sát Hồng gầm lên.