Lâm Chính không dám tưởng tượng. Nhưng cũng không phải không có khả năng.
Cho nên trận đánh này chắc chẳn không thể đánh.
Lâm Chính đứng dậy, thở ra một hơi: “Nghe đây, hãy rút tất cả người ở lối ra vào Giang Thành. Ngoài ra, rút hết tất cả phòng ngự, triệu tập toàn bộ người đến Học viện Huyền Y Phái làm việc, rút tất cả lực lượng vũ trang đi, rõ chưa?”.
“Hả?”.
Lần này tất cả mọi người đều không thể hiểu nổi.
“Thần y Lâm, cậu... cậu điên rồi sao? Cậu muốn mời tiệc Thần Hỏa Tôn Giả đã đành, cậu lại còn rút hết tất cả thành viên chiến đấu và phòng ngự về, cậu định lấy cái gì đối kháng với đảo Thần Hỏa?”, Trương Thất Dạ há hốc miệng nhìn Lâm Chính, não. hoàn toàn không thể suy xét được nữa.
“Làm theo lời tôi!”. Lâm Chính không giải thích, chỉ quát khẽ.
“Vâng....
Tuy mọi người nghi hoặc, nhưng cũng không thể không làm theo.
“Thần y Lâm, nếu Thần Hỏa Tôn Giả không tham dự... thì phải làm sao?”, Mã Hải cẩn thận hỏi.
“Không đâu”, Lâm Chính lắc đầu, bình tĩnh nói: “Thần Hỏa Tôn Giả là người rất tự phụ, từ việc ông †a một mình đến dự bữa tiệc do Ma Quân Thiên Ma Đạo bố trí là biết. Bữa tiệc của Ma Quân ông ta còn dám đi, lý nào lại sợ bữa tiệc của tôi? Đi chuẩn bị đi”.
“Vâng”.
Mã Hải lập tức quay người chạy ra ngoài.
Mọi người đều có vẻ lo lắng, tâm trạng bất an.
Chẳng lâu sau, tai mắt của Dương Hoa ở mỗi một lối ra vào Giang Thành đều rút về, ngoài điều đó ra, lực lượng bảo vệ ở các nơi cũng được giảm về mức bình thường.
Giang Thành trông có vẻ vô cùng bình lặng.
Còn Lâm Chính thì đã đến gần đường quốc lộ 378 ở ngoại ô Giang Thành với sự dẫn đường của
Từ Thiên, tiệc tổ chức ở một nơi tên là nông trang Thiên Luân, đợi người của đảo Thần Hỏa đến.
Qua khoảng nửa tiếng, trên quốc lộ xuất hiện một hàng xe cùng màu.
Hơn trăm chiếc xe xếp thành hàng dài đi về phía này, vô cùng hoành tráng.
Đến nhanh thật! Thế mà chỉ mất có sáu tiếng! Xem ra đội xe này đã lái hết tốc độ đến đây.
Nguyên Tỉnh đã đợi sẵn ở giữa đường, nhìn thấy đoàn xe đi đến thì lập tức tiến lên chặn đầu xe.
Trên xe có mấy người bước xuống.
Nguyên Tinh chắp tay: “Làm phiền thông báo rằng thần y Lâm của Dương Hoa chúng tôi thành tâm mời Thần Hỏa Tôn Giả đến nông trang một chuyến!”.
Mấy người đảo Thần Hỏa trao đổi ánh mắt, sau đó hai người chạy đi thông báo.
Không lâu sau, Thần Hỏa Tôn Giả dẫn theo một nhóm đệ tử đi tới.
Nguyên Tinh lập tức cảm thấy áp lực tăng thêm, sắc mặt trắng bệch, trên mặt toát mồ hôi hột, sau lưng cũng ướt đẫm.
Đây chính là Thần Hỏa Tôn Giả!
Một trong những người thuộc hàng đỉnh cao ở Long Quốc!
Trước khí thế như vậy, thái thượng trưởng lão của Đông Hoàng Giáo như ông ta quả thật giống như sâu kiến.
Nhưng Nguyên Tỉnh vẫn cố trấn tĩnh, nhìn Thần Hỏa Tôn Giả, chắp tay: “Bái kiến Tôn Giả”.
“Tên họ Lâm kia đâu?”, Thần Hỏa Tôn Giả lạnh lùng hỏi.
“Thần y Lâm đang đợi Tôn Giả ở nông trang!”, Nguyên Tinh vội đáp.
“Xem ra tên họ Lâm kia đã biết, tin tức của các người cũng linh thông đấy nhỉ, nhưng không biết các người có mua quan tài cho mình chưa?”.
Võ công của cô ta đã bị phế, chỉ còn lại chút hơi tàn...
Quả nhiên bại lộ rồi!
Nguyên Tinh sợ hãi, tim đập thình thịch.