Mặc dù cửa được làm từ chất liệu đặc biệt nhưng khi bị tấn công dồn dập thì cũng đã bị biến dạng. Nếu cứ tiếp tục thế này thì họ sẽ không thể cầm cự được.
Cung Hỉ Vân cảm thấy tuyệt vọng, đành phải lấy điện thoại ra cầu cứu.
Hộc! Hộc...
Đêm tối, trên con đường vắng vẻ, Tô Nhu dẫn theo Trương Tinh Vũ, Tô Quảng bạt mạng chạy.
Lúc này, có một chiếc xe taxi chạy tới. Tô Nhu mừng lảm, lập tức bắt xe: “Bác tài, dừng lại bác tài ơi.
Chiếc xe phanh gấp, dừng lại bên đường. Ba người vội vàng lao tới.
“Cô gái, cô đi đâu?”, người tài xế tò mò nhìn ba còn người đang thở hổn hển và hỏi.
“Mau lái xe, mau lái xe”, Trương Tỉnh Vũ gầm lên.
Người tài xế giật mình, hoàn toàn không hiểu đang xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn đạp chân ga lao đi. Thế nhưng chiếc xe còn chưa thoát ra khỏi con hẻm thì...Một bóng hình đen xì từ trên không trung đáp xuống, đạp vào nắp thùng xe.
Ngay lập tức, lốp xe biến dạng, cả chiếc xe lật lại, đập mạnh vào cột cứu hỏa gần đó. Cột cứu hỏa nổ tung, một cột nước phun thẳng lên trời.
“Hả?", người đi đường thấy vậy bèn hét lớn.
Mấy người ngồi trong xe do bị đập mạnh nên vùng đầu bị thương. Người tài xế ngất ngay tại chỗ. Tô Nhu thì bị choáng váng. Cô cố gắng giữ cho bản thân được tỉnh táo: “Bố, mẹ...mọi người vẫn ổn chứ?”
“Đau...đau chết đi được.”, Trương Tỉnh Vũ hét lớn.
“ÁII!", ba người họ hét lên.
“Anh...anh là ai? Tôi cảnh cáo anh, đừng có làm loạn. Nếu không...đừng trách sao tôi không khác sáo.
Tô Quảng bặm môi, lấy hết dũng khí kéo vợ và con gái ra phía sau, sau đó làm ra vẻ sẵn sàng liều mạng. Đối phương không nói gì, chỉ rút ra một thanh kiếm màu đỏ máu, giơ lên và định chém về phía Tô Quảng. Tô Quảng trố tròn mắt.
“Bố! Mau tránh ra”, Tô Nhu hét lớn. Thế nhưng đã không còn kịp nữa.