“Nếu vậy thì chúng ta cũng không thể chậm trễ thêm nữa. Chúng ta mau về Tử Huyền Thiên thôi”, Thiên Diệp nói.
“Đi thôi”
Thiên Diệp hét lớn, lập tức đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
Đúng lúc này...
Ầm...Một tiếng nổ lớn từ trên núi của một thôn nhỏ vang lên. Cả thôn nhỏ như rung chuyển.
người trong thôn không biết xảy ra chuyện gì mà gào thét, hoảng loạn bỏ chạy.
“Âm thanh này...hình như tới từ miếu thần Thái Vũ", Lâm Chính đứng bật dậy.
“Lễ nào..người của Thiên Ma Đạo đã quay lại đó rồi?”, Lăng Kiếm Phi chau mày.
“Vậy thì..mấy người Thần Nữ Thái Vũ sẽ gặp nguy hiểm mất".
Người của Thiên Ma Đạo tới quá nhanh. Ai cũng cảm thấy căng thẳng. Thiên Diệp cũng bất ngờ, vội vàng nói: “Mau sửa soạn, lập tức rời khỏi đây”.
“Vâng, phó chưởng môn”, người của Tử Huyền Thiên chắp tay, chuẩn bị khởi hành.
“Không, chúng ta không rút. Tất cả nên lập tức đi về phía miếu thần Thái Vũ”, Lăng Kiếm Phi trầm giọng.
Thế nhưng bọn họ vừa tới chân núi thì thấy miếu thần đã biến mất. Cả không gian nhuốm mùi máu tanh.
Đáng sợ quá. Ai cũng cảm thấy sợ hãi.
Bọn họ nhanh chóng có mặt trước miếu thần. Cảnh tượng phía trước khiến tất cả phải hóa đá. Miếu thần lúc này đã bị phá hủy hoàn toàn, vùng cơ quan xuất hiện một cái hố lớn. Tất cả cơ quan đã bị cho san bằng, những cơ quan nằm sâu dưới đất cũng lộ ra ngay trước mặt mọi người.