Trong phút chốc, toàn bộ Núi Ô Nha rung chuyển, vách núi bị Thần Nữ Thái Vũ đụng trúng xuất hiện vết nứt như mạng nhện, thậm chí bà ta còn nôn ra máu, lăn lộn trên mặt đất khó đứng dậy nổi, vô cùng chật vật.
"Cái gì?" Sắc mặt của Thái Thương Long chợt thay đổi. Uy lực này thật đáng sợi
Anh ta vốn tưởng rằng Thần Nữ Thái Vũ có thể đánh với người này vài chiêu, không ngờ ngay cả một chiêu cũng không chống đỡ được...
Điều này hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng!
“Vô dụng vậy à? Thế mà dám đối đầu với tôi hả? Tôi khuyên các người mau chóng đưa tôi đi lấy Thái Vũ Thần Quan, nếu không, các người sẽ có kết cục giống người kia, thậm chí còn thảm hơn ông ta!", cô gái nheo mắt cười dữ tợn.
"Khốn kiếp!"
Thần Nữ Thái Vũ nghiến răng nghiến lợi, vẫn muốn đánh tiếp.
Lâm Chính bên cạnh đột nhiên nói: "Tôi dẫn cô đi lấy Thái Vũ Thần Quan, nhưng tôi có một yêu cầu, tôi hy vọng cô có thể để chúng tôi đưa những đồ vật của người kia về thần điện Thái Vũ. Dù sao lần này chúng tôi đến đây cũng là vì lấy lại những thứ đồ chính thống đã mất của thần điện Thái Vũ, phục hưng lại thần điện Thái Vũ, được không?"
Anh vừa dứt lời, Thần Nữ Thái Vũ há hốc mồm.
Cô gái bật cười ha hả.
"Thần điện Thái Vũ của các người đã là một đống đổ nát, hết sức hoang tàn, phục hưng kiểu gì được nữa? Ha ha ha ha, được, nếu anh đã có lòng thì anh đi tìm đồ đi”.
"Cảm ơn".
Lâm Chính gật đầu, đi thẳng vào trong hang động, lục lọi đồ đạc của Vũ Trị.
Chẳng mấy chốc, anh đã tìm được nửa sau của cuốn sách cổ đó...
“Sao thế? Lấy được đồ rồi à?”
Thấy Lâm Chính vội vàng quay lại, cô gái nhẹ giọng hỏi.
"Tìm được rồi, chúng tôi dẫn cô đi lấy Thái Vũ Thần Quan”.
Dù sao thực lực của cô gái kỳ quái này quá kinh người, e rằng ba người bọn họ liên thủ cũng không phải là đối thủ của cô gái.
' "Kiềm chế? Chẳng lẽ cứ để đám người này đào phần mộ của tổ tiên thần điện Thái Vũ, cướp đoạt quan tài gỗ của tổ tiên tôi thật sao? Nếu thật sự như vậy, sau khi tôi chết làm sao còn mặt mũi gặp lại liệt tổ liệt tông của thần miếu?", Thần Nữ Thái Vũ không cam lòng.
Thái Thương Long lại lắc đầu: “Thần Nữ đại nhân, bà không thể nghĩ như vậy, bây giờ địch mạnh †a yếu, bà cứ nổi giận như vậy thì chỉ hại chết bản thân, cũng không bảo vệ được quan tài. Nếu đã thế, sao không đưa quan tài ra ngoài, để bảo vệ bản thân trước đã? Tục ngữ có câu, rừng xanh còn đó, lo gì không có củi đốt, bà còn sống sót thì sẽ có lúc đoạt lại được quan tài, rửa sạch mối nhục này. Nếu bà cứ tiếp tục như vậy, chọc giận bọn chúng rồi bị giết thì mạng không còn mà quan tài cũng không bảo vệ được! Thế chẳng phải là mất nhiều hơn được sao?”